Lại là một lần cuối năm, bầu trời đã âm u cả ngày trời rồi, cuối cùng thì bây giờ cũng chịu thả tuyết rơi. Người đến mặc áo xanh, người hầu ở bên cạnh che dù cho hắn ta, hắn ta bước lên bậc thang, đứng ở cửa ra vào phủi tuyết trên người. Sau khi khôi phục lại vẻ không nhiễm bụi trần, cuối cùng hắn ta mới hài lòng, ngước mắt nhìn vào phòng, hơi nhướng mày lên: “Nhiều người ở đây như vậy, lại mời ta cuối cùng à?”
Lý Hoa Chương đã đứng dậy chào đón, hắn lên tiếng: “Sao lại như vậy được, ta và Nhậm Dao vô tình gặp nhau ở cổng thành, mà phủ Trấn Quốc Công là nhà mẹ đẻ của bọn ta, không cần mời.”
Tạ Tế Xuyên động đậy đuôi mày, rồi nói: “Nói vậy, các ngươi đều không cần phải mời, ta mới là người ngoài duy nhất.”
Lý Hoa Chương bỏ cuộc, hắn ta phiền thật đó, dù đã làm Tể tướng rồi mà vẫn cứ ăn nói quái gở như vậy. Lý Hoa Chương nói: “Phần cơm của ngươi đã được chuẩn bị riêng rồi, vẫn còn nóng đó, ngươi ăn mấy miếng lót dạ rồi hẵng uống rượu?”
“Nếu không thì sao?” Tạ Tế Xuyên nói: “Ngươi còn định để ta ăn đồ nguội lạnh à?”
Lý Hoa Chương mím môi, đang thấy hối hận vì mời hắn ta.
Tạ Tế Xuyên đến, Giang Lăng nhìn hai bên rồi cười nói: “Tạ tướng, có cần bọn ta nhường chỗ cho ngươi không?”
Thứ tự ghế ngồi trên bàn tiệc được chú trọng rất nhiều, bên trên làm đầu, bên dưới là phụ, bên trái là đầu, bên phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-bich/3649223/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.