Ban đêm, trăng ẩn sao thưa, gió thổi xuyên qua vách núi cao ngất sắc bén giống như lưỡi kiếm, tựa như có tiếng ma khóc nghẹn ngào. Tiểu binh tuần tra trên tường thành rùng mình một cái, cứ luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình từ trong rừng, hắn ta sợ tới mức vội vàng che mắt, thầm mặc niệm “đừng bắt ta, đừng bắt ta…”
Đột nhiên, vai hắn ta bị vỗ mạnh một cái, hắn ta sợ tới mức hồn phi phách tán, suýt chút nữa là đã té khỏi tường thành, may mà có một đôi tay níu hắn ta lại. Tiểu binh chưa hoàn hồn lại được ấy ngẩng đầu lên, khi thấy nữ nhân duy nhất ở Kiếm Các – Nhậm Giáo úy, bên cạnh là người ái mộ đi theo nàng như hình với bóng, chưa từng rời xa, à, bây giờ nên gọi là “vị hôn phu” rồi.
Tiêu binh ý thức được người vừa vỗ vào mình không phải là ma, chợt thở phào một hơi, bấy giờ mới nhớ đến chuyện hành lễ với Nhậm Dao: “Tham kiến Nhậm Giáo úy.”
Nhậm Dao lạnh mặt, nàng hỏi: “Đang trong giờ tuần tra, sao ngươi lại ngủ gật?”
Tiểu binh cảm thấy vô cùng oan uổng cho mình: “Bẩm Giáo úy, tiểu nhân không có ngủ gật, chỉ là, tiểu nhân thấy bên dưới tối đen, sợ có ma…”
Nhậm Dao thản nhiên liếc mắt xuống dưới tường thành, dãy núi ẩn nấp trong bóng đêm, chỉ có trên tường thành ải Kiếm Môn là có từng đốm sáng, tựa như chiếc thuyền cô độc trên biển đêm, lảo đà lảo đảo, lặng im và cô độc. Nhậm Dao vẫn trầm mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-bich/3646611/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.