Chương trước
Chương sau
Ý tưởng mà Lý Hoa Chương vừa nói có thể xem là khá viển vông, mọi người đều im lặng mà đồng loạt nhìn về phía Lý Hoa Chương. Lý Hoa Chương không hoảng hốt không nóng vội mà lấy bản đồ ra, vừa ra hiệu vừa nói: “Binh lực của Tiêu Vương nghe thì nhiều, nhưng binh lính hắn ta chiêu mộ ở địa phương đều là quân ô hợp, không có thành tựu gì; Kiếm Nam Tiết độ sứ và hắn ta trao đổi thông qua thư từ, để hành động thì cũng cần phải có thời gian. Chỉ cần chúng ta nắm lấy cơ hội, làm phân tán nội bộ Quân Châu, lại liên hợp với Nhậm Dao để tiêu diệt nhóm người nòng cốt kích động tạo phản ấy, thì số binh sĩ còn lại không cần chúng ta xử lý, quân lính ắt sẽ tự tan rã. Sau khi Tiêu Vương chết, Kiếm Nam Tiết độ sứ không thể lấy danh nghĩa gì để xuất quân nữa, chắc chắn là sẽ tiêu hủy thư từ qua lại với Tiêu Vương, vờ như không biết gì. Chúng ta có thể cách chức ông ta sau khi ổn định được tình hình Quân Châu; nếu như ông ta vẫn cứ khăng khăng khởi binh, vậy thì chúng ta sẽ điều Tiết độ sứ các nơi đến thảo phạt. Nhưng đây là tình huống xấu nhất, chúng ta có thể giết Tiêu Vương rồi sau đó truyền tín hiệu giả đến cho Kiếm Nam Tiết độ sứ, để ông ta hiểu lầm rằng chúng ta không hề biết rằng ông ta đã đầu quân cho Tiêu Vương, chỉ cần ổn định được ông ta, những chuyện còn lại có thể từ từ tính toán sau.”

Tạ Tế Xuyên nói: “Nhưng mà kế hoạch này của ngươi chỉ có thể áp dụng cho việc làm tan rã quân lính, hơn nữa, phải đảm bảo là Kiếm Nam Tiết độ sứ sẽ không ra trận. Nếu như Kiếm Nam Tiết độ sứ vẫn quyết tâm ủng hộ Tiêu Vương, rồi sau khi nhận được tin Tiêu Vương bị bao vây lại lệnh cho đại quân Sở Châu trợ giúp Quân Châu, thì chưa đến một ngày, tất cả chúng ta đều sẽ chết.”

Kiếm Nam Tiết độ sứ khác với những vị Tướng quân sống an nhàn sung sướng ở Trường An, ông ta phòng thủ Tây Nam, quanh năm giao chiến với Thổ Phiên, Nam Chiếu; binh sĩ dưới trướng có kinh nghiệm chinh chiến nơi sa trường lâu năm và phong phú, thân tín trải rộng toàn quân; chỉ e là sức chiến đấu của Vũ Lâm quân mà Nhậm Dao dẫn tới còn chẳng cao cường bằng Kiếm Nam quân. Năm trăm tinh binh của Nhậm Dao cộng thêm phủ binh Thương Châu mà Lý Hoa Chương huấn luyện ra, có lẽ là có thể đánh cho binh Quân Châu trở tay không kịp, nhưng nếu muốn dùng cách này để giải quyết đại quân hai mươi ngàn người của Sở Châu, thì quả đúng là si tâm vọng tưởng.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Lý Hoa Chương chỉ vào Sở Châu, nói: “Cho nên, chúng ta phải nghĩ cách điều binh lực Sở Châu đi trước đã.”

Tạ Tế Xuyên nhướng mày không nói lời nào, đến cả Minh Vũ Tễ cũng cảm thấy kế sách này không khả thi cho lắm: “Sở Châu là cứ điểm quân sự, sao Kiếm Nam Tiết độ sứ có thể rút quân khỏi Sở Châu cho được?”

“Chiến tranh không chỉ là đánh “giáp lá cà”, còn có rất nhiều cuộc đọ sức diễn ra trong âm thầm không muốn ai biết, đây chính là ý nghĩa của Huyền Kiêu Vệ.” Ngón tay Lý Hoa Chương lướt qua bản đồ, sau đó hắn nói tiếp: “Con người thường sẽ tin tưởng sâu sắc vào việc mà mình suy đoán ra, chỉ e là Tiêu Vương và Kiếm Nam Tiết độ sứ đều đã biết tin Nhậm Dao muốn tới. Thế thì chẳng thà chúng ta học theo Vệ Châu, lợi dụng suy nghĩ vô thức để nhử bọn họ hòng khiến cho bọn họ đưa ra phán đoán sai lầm. Nếu chúng ta ngụy tạo một thi thể thành trinh sát của Nhậm Dao, sau đó thả trôi từ sông Hán đến Quân Châu, trong phong thư mà “trinh sát” này mang theo có chữ viết của Nhậm Dao, nói rằng nàng ấy muốn liên hợp với Lũng Hữu Tiết độ sứ, tập hợp ở Hán Âm đi đường thủy, đánh lén bất ngờ vào Quân Châu. Sau khi Tiêu Vương biết được tin tức, chắc chắn hắn ta sẽ xin Kiếm Nam Tiết độ sứ giúp đỡ. Binh lực Lũng Hữu hùng hậu hơn Kiếm Nam nhiều, Lũng Hữu có tổng cộng hơn bảy mươi ngàn binh lực, mà Kiếm Nam cộng lại thì còn chưa quá ba mươi ngàn binh lực. Nếu như Kiếm Nam Tiết độ sứ muốn chặn Lũng Hữu quân, đương nhiên là sẽ phải rút quân khỏi Sở Châu, đi đến Kim Châu, để tiện cho việc tập kích trong lúc Nhậm Dao và quân Lũng Hữu vẫn chưa ổn định. Đợi sau khi Kiếm Nam Tiết độ sứ rút quân khỏi Sở Châu, người của chúng ta sẽ xuôi theo Quân Thủy mà lặng lẽ đến Quân Châu. Vào ngày xảy ra biến cố, Huyền Kiêu Vệ trong thành phụ trách mở cổng thành, để binh sĩ ngoài thành xông vào thành trí, giết chết tâm phúc, bắt sống Tiêu Vương. Sau khi Tiêu Vương bị bắt, dù Kiếm Nam Tiết độ sứ có biết mình đã trúng kế đi chăng nữa, thì cũng không thể cứu vãn được gì.”

Tạ Tế Xuyên luôn dốc sứ chỉ ra điểm sai cho Lý Hoa Chương thấy, nhưng lần này, sau khi Lý Hoa Chương nói xong, hắn ta lại im lặng, không đả kích hắn thêm nữa. Minh Vũ Tễ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nghe thì thấy có vẻ là có thể thực hiện được. Nhưng điểm mấu chốt nhất của kế hoạch này là phải khiến Tiêu Vương tin vào tình báo giả, nhưng người bên cạnh Tiêu Vương đều không phải là kẻ ngốc, là binh thật hay binh giả, bọn họ nhìn là sẽ biết ngay thôi. Chúng ta biết phải đi đâu để tìm một thi thể có thể giả làm binh sĩ thật đây?”

Thi thể đột tử thì dễ tìm, nhưng một thi thể của người đi lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, luyện võ nhiều năm, hơn nữa, còn mới chết không lâu, thì lại rất khó tìm. Tạ Tế Xuyên chậm rãi đảo mắt, bấy giờ mới nhớ đến hành động sáng nay của Lý Hoa Chương, hắn ta chợt bừng tỉnh hiểu ra.

“Trước đó thì khó mà nói, nhưng bây giờ thì đã có sẵn một thi thể rồi đây.” Giọng nói của Lý Hoa Chương vẫn ổn định thong dong như vậy, hắn nói: “Khoảng thời gian trước, ở Thương Châu xảy ra án mạng, có một đội sơn tặc cướp bảo vật chạy trốn, tên cầm đầu đã bị chết đuối vào đêm qua, bây giờ thi thể hắn ta đang được cất giữ trong phủ nha. Sơn tặc dùng đao thương quanh năm, trên người có sẹo, có bệnh cũ, đủ để giả mạo binh lính. Hơn nữa, đêm qua hắn ta còn bị bắn rơi xuống sườn núi, trúng mũi tên của quan phủ, có thể ngụy trang thành “khi hắn ta ở gần binh doanh dò la tìm hiểu thì bị binh lính tuần tra phát hiện, trong lúc truy đuổi thì bị rơi xuống nước”. Còn nguyên nhân tại sao hắn ta chết, chúng ta cũng không cần phải làm giả, tất cả dấu vết trên đều đã có thể làm “bằng chứng”.”

Minh Vũ Tễ kinh ngạc: “Còn có chuyện trùng hợp đến thế cơ à?”

Tạ Tế Xuyên nhíu mày, bất giác nghi ngờ là đêm qua Lý Hoa Chương đang diễn trò với mình: “Lẽ nào đêm qua ngươi đã có kế hoạch này rồi, nên ngươi mới cố ý để cho đầu lĩnh sơn tặc rơi xuống sườn núi?”

Lý Hoa Chương bất đắc dĩ: “Sao lại như thế được kia chứ? Sáng nay ta nhìn thấy nha dịch vớt Đổng Hải từ dưới sông lên, gói đồ trên người hắn ta bị nước cuốn trôi đi, ngoại trừ nhận mặt ra thì hoàn toàn không thể nào nghiệm chứng được thân phận của hắn ta, lúc đó ta mới nghĩ đến kế này.”

Trước đó Minh Hoa Thường cũng không nghĩ ra được cách thức này để “sử dụng” thi thể Đổng Hải. Nàng cẩn thận suy nghĩ tính khả thi trong mưu kế này của Lý Hoa Chương. Phương án này, vừa mới nghe thì sẽ thấy là nó rất hão huyền, nhưng một khi thành công thì nó có thể đem lại lợi ích rất to lớn. Hơn nữa, dù có bị đám người Tiêu Vương nhìn thấu đi chăng nữa, thì bọn họ cũng sẽ không thiệt hại gì cả, cùng lắm chỉ là “va chạm binh khí” sớm hơn mà thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mấy người còn lại im lặng, rõ ràng là đều đang cân nhắc thành bại. Cuối cùng, chẳng cần phải tốn chút sức lực nào mà kế hoạch này đã thành công có được sự công nhận của hầu hết tất cả mọi người, tiếp theo đó chính là bước chi tiết triển khai.

Minh Hoa Thường đề xuất từng điểm đáng chú ý mà nàng vừa nghĩ ra được: “Muốn khiến Tiêu Vương tin đây là trinh sát bên cạnh Nhậm Dao, thì phải thêm đặc điểm thi thể, ví dụ như thư nhà, khăn tay của vị hôn thê, giấy nợ các thứ. Và cả đồ đạc có thể ám chỉ thời gian và địa điểm hắn ta xuất phát nữa, ví dụ như là giấy nợ thì có thể viết trên một tờ giấy vụn, mặt sau là thông báo khai trương quán rượu Trường An. Những tin tức này nhất định phải “cẩu thả”, khiến Tiêu Vương tự suy đoán ra; cho nên, còn phải để cho nước làm nhòe chữ đi, nhưng phải nhoè ở mức độ có thể nhận diện được con chữ, không thể nhòe hoàn toàn, phải để bọn họ nhìn ra được từ khóa. Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là động tĩnh bên phía Nhậm Dao. Quân tình quan trọng như vậy, trinh sát mang theo bên mình thì có vẻ kỳ lạ quá. Thế nên ta đề nghị để hắn ta “viết” một bức thư nhà phàn nàn, trong thư còn “vô tình” để lộ ra kế hoạch hành quân của Nhậm Dao.”

Trong nhà Tạ Tế Xuyên có nhiều bút mực, hắn ta hiểu rõ những thứ này nhất, Lý Hoa Chương bèn hỏi Tạ Tế Xuyên: “Có loại mực nào phù hợp với những điều kiện này không?”

Tạ Tế Xuyên chậm rãi nói: “Có thì có, nhưng vấn đề không nằm ở mực mà là giấy. Theo như những gì các ngươi nói, là để thi thể xuôi theo dòng nước mà trôi đến Quân Châu, chỉ e là mực còn chưa nhoè đi mà giấy viết thư đã bị ngâm nát trước rồi.”

Về việc này thì Minh Vũ Tễ là người “có kinh nghiệm”, nàng ấy nói: “Đi đường bên ngoài khó tránh khỏi gió táp mưa sa, đồ quan trọng đều được gói lại bằng giấy dầu, giữ bên mình, thư nhà thì càng phải sử dụng loại giấy dầu này. Trong thôn bọn ta có nhà kia có nhi tử đi tòng quân, thường là phải gặp được dịp đồng hương về thôn thì mới có cơ hội nhờ mang đồ về, và họ hay tích đồ để gửi trong một cái bao lớn. Cho nên, thư nhà thì có thể viết rất nhiều bức, đa dạng thời gian viết, còn phải có tiền tích góp gửi cho cha mẹ, lương khô,… có lẽ trên người của binh sĩ chinh chiến bên ngoài đều có những thứ này.”

Mọi người cứ “ngươi một lời, ta một câu” như thế, không ngừng hoàn thiện mọi chi tiết, dần dần, hình ảnh của một binh sĩ cơ khổ nhớ nhà dần hiện ra trước mắt, như thể là trên đời này thật sự tồn tại một người như vậy.

Sau khi bốn người thương lượng chi tiết xong thì chia nhau ra làm giả đồ đạc. Chuyện thư nhà, bọn họ nhất trí phân công cho Tạ Tế Xuyên; Minh Vũ Tễ mới đến từ Trường An, biết rõ về nhà buôn ở Trường An nhất, nàng ấy sẽ đi làm giả giấy vay nợ, bố cáo quán rượu; Minh Hoa Thường là nữ tử duy nhất ở đây đã thành hôn, xung phong nhận việc làm nhân vật “vị hôn thê”, làm phù bình an, thêu khăn tay cho người trong lòng; Lý Hoa Chương đã từng quen biết rất nhiều binh sĩ, phụ trách thêm vào thi thể Đổng Hải một vài chi tiết không được chú ý nhưng lại rất phổ biến của một người quân lữ.

Nhưng trong kế hoạch này không thể thiếu Nhậm Dao được. Minh Hoa Thường lo lắng: “Chúng ta giả danh nghĩa của Nhậm Dao tỷ tỷ làm việc, dù sao thì cũng phải thông báo trước với tỷ ấy. Nhưng bây giờ “tình ngay lý gian”, bên cạnh tỷ ấy không thiếu người của Vi Hoàng hậu, chúng ta phải làm cách nào để liên lạc với tỷ ấy đây?”

“Để ta viết thư đi.” Không biết là Tô Hành Chỉ đã tỉnh từ khi nào, y chống người trên giường mà ngồi dậy, khuôn mặt đỏ bừng không hề giống với bình thường, y nói: “Lúc trước nàng ấy tìm ta truyền tin cho phủ Trấn Quốc Công, ta gửi thư cho nàng ấy, nàng ấy sẽ biết đây là ý của các ngươi.”

Xem ra Tô Hành Chỉ đã tỉnh từ lâu rồi, không biết là y đã nghe được bao nhiêu nữa, có lẽ là vì thấy bọn họ bàn bạc khí thế quá nên mới nhẫn nhịn, không lên tiếng làm phiền đến họ. Minh Hoa Thường dừng lại một lúc rồi đứng dậy nói: “Vậy làm phiền Tô huynh rồi. Tô huynh, huynh nghỉ ngơi cho tốt đi. Lát nữa bọn ta lại tới thăm huynh. Tỷ tỷ, muội về trước đây.”

Đúng thật là bây giờ cơ thể của Tô Hành Chỉ không thể chịu đựng được bất kỳ một sự giày vò nào, Minh Vũ Tễ không giữ Minh Hoa Thường lại nữa, Tạ Tế Xuyên và Lý Hoa Chương cũng biết điều, đều đồng loạt đứng dậy. Sau khi đóng cửa, Minh Vũ Tễ nhìn căn phòng bỗng trở nên trống trải, trong lòng là một cảm giác vô cùng khó tả.

Tỷ muội bọn họ tuy mang tiếng là sinh đôi, nhưng thật ra, thời gian mà họ ở với nhau lại rất ít. Ấy thế mà sự ràng buộc về huyết thống lại vô cùng thần kỳ, trong một số việc, bọn họ có thể ăn ý với nhau đến lạ. Ví dụ như, khi ở quán rượu, hai người đã tìm được vị trí của đối phương một cách vô cùng khó hiểu; ví dụ như là ban nãy, Minh Vũ Tễ không khuyên Minh Hoa Thường rời khỏi Thương Châu, Minh Hoa Thường cũng không khuyên Minh Vũ Tễ về phủ nha cùng nàng.

Vì Minh Vũ Tễ biết nàng sẽ không rời xa Lý Hoa Chương, Minh Hoa Thường cũng biết nàng ấy sẽ không bỏ mặc Tô Hành Chỉ đang phát sốt. Bọn họ là người thân nhất về mặt huyết thống, thật lòng nghĩ cho đối phương, nhưng cũng thản nhiên chấp nhận một sự thật rằng, trong sinh mệnh của đối phương vẫn còn một người khác còn thân cận hơn.

Người bên trong nhận ra là những người khác đã đi rồi thì cũng trở nên im lặng. Khi tránh né truy sát, Minh Vũ Tễ đã đỡ Tô Hành Chỉ đi ra đi vào, không hề cảm thấy việc tiếp xúc cơ thể có gì đáng xấu hổ; nhưng bây giờ an ổn rồi, nàng lại không biết nên đối mặt với Tô Hành Chỉ như thế nào.

Tô Hành Chỉ nhận ra được nàng không muốn cho lắm, bèn ho một tiếng rồi nói: “Minh đại nương tử, đa tạ muội đã chăm sóc ta trên đường, ta đã khỏe hơn nhiều rồi, phiền muội đặt thuốc lên bàn, ta tự uống là được.”

Minh Vũ Tễ không hề nhúc nhích, mà nàng lại hỏi: “Ta ghét nhất là nợ ân tình của người khác, ngày đó huynh cũng nghe thấy rồi đó, việc ra khỏi kinh là do ta tự yêu cầu. Chuyện của Minh gia không liên quan gì đến huynh, tại sao huynh phải cản truy binh thay cho ta?”

Người bên trong dựa vào giường, gần như là không thể nhìn ra sự phập phồng của hơi thở, một lát sau mới có giọng nói khàn khàn truyền đến: “Coi như là do ta tự đa tình đi. Ta đã theo sát quá trình trưởng thành của muội, luôn cảm thấy muội vẫn còn nhỏ, để muội lên đường một mình, ta cứ thấy không yên tâm.”

Sau khi Minh Vũ Tễ quay về phủ Trấn Quốc Công, dù địa vị của nàng đã tăng lên, nhưng ở trước mặt Tô Hành Chỉ, nàng vẫn là muội muội nuôi yếu thế đó thôi. Nhưng bây giờ Tô Hành Chỉ hít thở khó nhọc, sắc mặt yếu ớt, không còn là vị huynh trưởng nắm tay nàng dạy nàng học đi, dạy nàng viết chữ như lúc còn nhỏ nữa, ngược lại, y đã trở thành người cần nàng chăm sóc. Lá gan Minh Vũ Tễ bất giác lớn hơn, nàng ấy hỏi: “Vậy tại sao lúc ở Trường An, huynh luôn né ta như né tà vậy?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Vũ Tễ luôn cảm thấy mình là kiểu người “cầm lên được thì buông xuống được”. Nàng cho rằng mình đã quên đi vấn đề này từ lâu, đã bước đi và nhìn về phía trước rồi, nhưng sau khi hỏi ra câu ấy, nàng mới ý thức được rằng, thật ra nàng vẫn luôn canh cánh điều ấy trong lòng.

Tô Hành Chỉ im lặng, Minh Vũ Tễ bỗng sợ nghe thấy được đáp án, nàng cầm lấy chén thuốc, đang muốn nói “Thôi quên đi” thì Tô Hành Chỉ đã mở miệng nói trước rồi: “Vì ở Trường An, đại nương tử của phủ Trấn Quốc Công không cần một Ngự sử nho nhỏ giúp đỡ, người muội nên kết giao là các vị lang quân có gia thế tương đương, tài mạo tương xứng với muội. Mà ta, nếu qua lại quá gần gũi thì sẽ chỉ khiến người ta không ngừng nhắc về lai lịch của muội, sẽ có trở ngại trong việc nghị thân của muội.”

Bị bệnh sẽ khiến đầu óc con người ta trì trệ, không cần ai phải hỏi mà đã tự nói ra bí mật mà mình đã cất giấu từ lâu. Minh Vũ Tễ đột nhiên tức giận, phẫn nộ nói: “Huynh có phải là huynh trưởng của ta đâu, dựa vào đâu mà lại muốn sắp xếp? Ta muốn làm quen với ai, nghị thân với ai, đến cả phụ thân ta cũng không quản được ta, vậy thì huynh dựa vào đâu mà tự làm theo ý mình, tự quyết định rời xa ta và tự cho rằng đó là tốt với ta?”

Tô Hành Chỉ ho khan, cố gắng ngăn chặn tiếng ho lại, khàn giọng nói: “Ta xin lỗi.”

Trên mặt Minh Vũ Tễ chỉ toàn là vẻ giận dữ, nàng lạnh mặt bưng chén đến trước giường, tức giận nói: “Há miệng.”

Tô Hành Chỉ cố gắng nhận lấy cái chén: “Để ta.”

“Đừng động đậy, làm vương vãi ra giường thì lại phiền ta phải giặt nữa.” Minh Vũ Tễ không nhịn được mà nói: “Nhanh uống đi, ta còn có việc khác phải làm.”

Tô Hành Chỉ không ra sức từ chối nữa, ngoan ngoãn há miệng ra uống thuốc. Khi nước thuốc chảy vào cổ họng, y không khống chế được mà nhíu mày lại, nhưng vẫn không nói một câu nào cả. Minh Vũ Tễ chợt nhớ đến, lúc nhỏ, khi nàng bị bệnh, y chưa bao giờ nói mấy lời dỗ dành như là “Thổi một chút là sẽ không đắng nữa”, mà y sẽ chỉ nói với nàng rằng: “Bóp mũi, đừng nhìn chén thuốc, uống hết trong một hơi thì sẽ không nếm được vị đắng đâu.”

Lời giải thích này chẳng tao nhã chút nào cả, nhưng lại có tác dụng một cách bất ngờ. Minh Vũ Tễ đặt chén vào tay y, cũng khẽ nói: “Bóp mũi, đừng nhìn, uống hết trong một hơi là được.”

Tô Hành Chỉ ngẩn ra, nhưng rồi cũng chỉ im lặng nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch. Minh Vũ Tễ không nói mấy lời hỏi han ân cần như những tiểu như quý tộc, mà nàng chỉ im lặng nhìn y uống. Sau khi chắc chắn là trong chén không còn thừa lại giọt nào, nàng lặng lẽ cầm chén thuốc, đi sang bên cạnh rót nước trắng, tráng cặn thuốc còn đọng lại trong chén.

Lúc kê đơn, lang trung chỉ chú ý đến công dụng, thật sự là mùi vị của thuốc không dễ uống cho lắm. Tô Hành Chỉ hơi bất đắc dĩ: “Muội để chén thuốc ở đó đi, để ta rửa là được, đâu cần phải tráng sạch sẽ như vậy đâu nhỉ?”

Minh Vũ Tễ cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Khi còn nhỏ, huynh đã cho ta uống thuốc như vậy.”

Tô Hành Chỉ mím môi, bấy giờ, khi nghe thấy nàng nói ra những lời ấy, y không có cách nào có thể đoán được nàng đang quan tâm mình hay là đang muốn trả đũa mình. Thế nên, y chỉ có thể cam chịu mà nhận lấy chén, sau đó uống hết nước tráng chén mà nàng tự tay làm.

Minh Vũ Tễ nhìn Tô Hành Chỉ uống nước, dù y nhíu mày nhưng vẫn uống hết không để sót một giọt nào. Đây là thói quen được sinh ra từ hoàn cảnh sống của hai người, đó là, dù thích hay không thích thì cũng không thể lãng phí nước và lương thực. Cho dù đó chỉ là nước tráng phần thuốc còn sót lại – là thứ mà đám người Lý Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên, Giang Lăng sẽ không uống, Minh Hoa Thường thì sẽ không thể nghĩ ra cách làm như vậy – nhưng hai người họ đều đã quen với việc này rồi.

Minh Vũ Tễ đột nhiên suy nghĩ thông suốt, khi nàng vừa tới Trường An, nhìn thấy khí chất đế vương, y hương tấn ảnh [*] mà chỉ có trong kịch mới có, sự tự ti trong lòng cứ nhiều dần lên. Sau này, khi nàng biết được rằng nàng không phải là nữ nhi nông thôn, vốn dĩ nàng cũng nên là thiên kim tiểu thư lớn lên trong nhà quý tộc, nàng bèn dùng sự không để tâm và bướng bỉnh để che giấu sự nhạy cảm trong mình. Tuy rằng đến bây giờ nàng đã có thể thuần thục nói ra được tên của loại hương mà tiểu thư quý tộc Trường An thường dùng, chùa miếu quen đi, nhưng thật ra nàng vẫn luôn là Tô Vũ Tễ, Tô Vũ Tễ lớn lên ở nông thôn, vì tài nguyên có hạn cho nên không thể không hung hăng, không thể không bảo vệ đồ ăn.

[*] Y hương tấn ảnh (衣香鬓影): quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu, đây là thành ngữ thường được dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ.

Nhưng, như vậy thì sao? Mỗi một chuyện mà nàng từng trải qua trong quá khứ đều đã tạo nên nàng của ngày hôm nay. Dù rằng nàng mãi mãi không bao giờ có thể học được sự ưu nhã của tiểu thư quý tộc, dù rằng nàng đã từ nữ tử nông thôn mà trở thành thiên kim Công phủ, nhưng nàng vẫn là nàng, Tô Vũ Tễ có một không hai trên đời này.

Tô Hành Chỉ cũng là một phần trong trải nghiệm của nàng, những lang quân quý tộc đó không thể vào chấp nhận được thói quen sinh hoạt của nàng, nhưng y đã tập mãi thành quen; bọn họ không có cách nào yêu thích tính cách của nàng, nhưng y lại cảm thấy như thế rất tốt.

Mỗi người đều là một tấm gương không hoàn chỉnh, nhưng cả đời đều đi tìm một nửa hoàn mỹ. Minh Vũ Tễ nhìn Tô Hành Chỉ, cuối cùng, nàng cũng chịu thừa nhận rằng Tô Hành Chỉ chính là dáng vẻ của một nửa còn lại trong lý tưởng của nàng. Nàng lớn lên cùng y, bắt chước từng hành động cử chỉ một của y, tất cả mỹ đức trong mắt nàng… đều là học được từ trên người y.

Thừa nhận tình cảm dành cho y, thật ra chính là đang chấp nhận bản thân mình lúc trước. Năm thứ ba quay về phủ Trấn Quốc Công, cuối cùng thì nàng cũng đã có thể hòa giải với Tô Vũ Tễ hung hăng lại yếu ớt, tự cao lại tự ti trước kia.

Nàng vẫn luôn không có cách nào có thể trở thành một tiểu thư quý tộc thật sự, nhưng nàng sẽ mãi mãi là Tô Vũ Tễ ở nông thôn Thái Nguyên.

Tô Hành Chỉ uống thuốc xong, có lẽ vì đã đổ mồ hôi đầy người, y cảm thấy đầu mình không còn nặng như trước nữa. Y đang muốn xuống giường cất chén thì lại bị Minh Vũ Tễ cướp lấy công việc này. Nàng xoay người dọn dẹp đồ đạc trong nhà một cách rất quen thuộc, Tô Hành Chỉ mơ hồ nghe thấy nàng nói rằng: “Nhưng, ta càng muốn làm Tô Vũ Tễ hơn chứ không phải là đại nương tử phủ Trấn Quốc Công.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.