Hàn Hiệt khẽ “xuỳ” một tiếng rồi nói: “Nếu như bản thân ngươi đăng cơ thì ta còn có thể hiểu được, nhưng ngươi tốn nhiều sức lực như vậy, không tiếc kéo Minh Hoa Thường xuống nước, cuối cùng lại đẩy thúc thúc ngươi lên làm Hoàng đế. Ta chỉ có thể nói rằng, ngu xuẩn.”
Sao Lý Hoa Chương lại không biết lòng người dễ thay đổi kia chứ? Nhưng Lý Hiển là Thái tử, chỉ có dùng danh nghĩa của ông ta khởi sự thì mới là chính đáng nhất. Nếu như đẩy Lý Hoa Chương lên làm Hoàng đế, vậy thì vì sao Tương Vương lại không thể? Cứ như vậy, còn chưa khởi sự mà tư tưởng của Lý gia đã rời rạc rồi, chính biến ắt bại.
Bên cạnh đó, từ mặt tình cảm mà nói, Lý Hoa Chương cũng không muốn làm Hoàng đế. Điều mà hắn thật sự muốn từ trước đến nay, chỉ là thay cha huynh sửa lại án sai, khôi phục Đại Đường, trải lại thái bình cho thiên hạ, chứ không phải là hoàng vị. Trong triều âm thầm tranh cãi xem, giữa con cháu Lý Hiển và con cháu Lý Hiền, ai mới là chính thống, nhưng Lý Hoa Chương lại chưa một lần để ý đến điều ấy.
“Cho dù ngài tin hay không tin, thì ta cũng vẫn chưa từng nghĩ tới việc làm Hoàng đế.” Lý Hoa Chương nói với Hàn Hiệt: “Không mong đúng với ý người, nhưng mong không thẹn với lương tâm. Ở đây sẽ có người phụ trách ba bữa một ngày cho ngài, ngài muốn ở lại thì ở, muốn đi thì đi, nhưng đừng đến cung Thượng Dương tìm Thái thượng hoàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-bich/3562958/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.