Chương trước
Chương sau
Chuyến đi săn kết thúc chưa được bao lâu, Minh Hoa Thường còn chưa kịp viết thiệp mời Tô Hành Chỉ, mà trong cung đã truyền thánh chỉ ban hôn đến.

Mọi người trong phủ Trấn Quốc Công, bao gồm cả chính Minh Hoa Thường, đều vô cùng kinh ngạc.

Sau khi thái giám truyền chỉ rời đi, Minh Hoa Thường nhìn thánh chỉ được đóng đầy con dấu của Lễ bộ ở trong tay, rồi lại nghĩ đến thiếp mời của mình vẫn còn ở trên bàn, đến tận bây giờ vẫn chưa viết xong, nàng không nhịn được mà tự lẩm bẩm: “Đây là nguyên nhân mình không thi đậu Tiến sĩ được à?”

Người lười biếng còn đang lề mề mà người tài giỏi đã xong quy trình ban thánh chỉ rồi. Khả năng hành động của Lý Hoa Chương cũng đáng sợ quá đi mất.

Mà người tài giỏi tiềm ẩn khác là Minh Vũ Tễ, đã lấy lịch tháng ra, bắt đầu chọn lựa ngày tốt. Nàng ấy thấy Minh Hoa Thường đứng ngơ ngác tại chỗ thì ra vẻ ghét bỏ, nói: “Còn ngây ra đó làm gì thế? Mau đến xem ngày đi. Mười bảy tháng Tám, ngày Hai tháng Mười, Hai mươi mốt tháng Mười một, đây đều là ngày tốt thích hợp cưới gả, muội thấy thế nào?”

Minh Hoa Thường cũng không biết tại sao chỉ mới vừa được ban hôn thôi, mà bây giờ đã đi đến cái bước chọn ngày rồi. Nhìn dáng vẻ đó của Minh Vũ Tễ, cứ như thể là một khắc sau nàng sẽ xuất giá luôn vậy. Minh Hoa Thường đi đến, ngồi xuống bên giường, do dự một lúc rồi nói: “Không vội. Muội muốn ở bên cạnh tỷ và phụ thân thêm mấy ngày nữa.”

Minh Vũ Tễ không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Chuyện này đâu có ảnh hưởng gì. Cưới gả là chuyện lớn như thế kia, quyết định ngày sớm thì mới dễ sắp xếp những chuyện khác.”

Minh Hoa Thường im lặng một hồi, rồi nàng khẽ cười, đè tay Minh Vũ Tễ lại và nói: “Đợi sang năm đi. Muội muốn xuất gả vào ngày có nắng và hương hoa, ngày tốt năm nay đều vào mùa thu đông, lạnh lắm.”

Trấn Quốc Công bày tỏ thái độ tán thành khi nghe nàng nói vậy, ông nói ngay: “Thường Thường nói có lý, chuyện thế này không cần phải gấp gáp.”

Minh Vũ Tễ ngẩn ngơ, ngước mắt nhìn Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường vẫn cười, ánh mắt trong trẻo lại dịu dàng. Nhưng Minh Vũ Tễ như đã hiểu ra điều gì đó, chỉ lặng lẽ khép lịch lại và đáp: “Được.”

Hôn lễ thì nên ngập tràn trong vui vẻ và hy vọng, chứ không phải giống như bây giờ – sóng ngầm cuồn cuộn, không ổn định, không thể nói chính xác được là khi nào thì sẽ xảy ra chính biến. Nếu như chính biến thành công, bọn họ sẽ có đủ thời gian chuẩn bị hôn lễ, nếu chính biến thất bại, cả nhà bọn họ sẽ ở bên nhau, có thể xuống dưới suối vàng rồi mới tổ chức.

Trấn Quốc Công nhìn cảnh này, bỗng nhiên ông bùi ngùi mãi không thôi.

Ánh nắng ngày hôm nay chợt khiến ông liên tưởng đến mùa hè Vĩnh Huy năm thứ ba mươi hai. Năm đó cũng giống như bây giờ vậy, trời nóng từ rất sớm, bầu trời trong cả một mùa hè đều sáng rực, không ai có thể ngờ rằng, thảm kịch mẹ con tranh chấp sẽ xảy ra “nhanh như chớp” như thế, Đại Đường của tất cả mọi người cũng bị lật đổ nhanh đến ngỡ ngàng.

Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương đều không nói gì, nhưng Trấn Quốc Công có thể cảm nhận được rằng, mùa hè năm nay cũng sẽ giống như năm đó – trên vòm trời trong xanh có mây đen tích tụ.

Khác ở chỗ, lần trước bọn họ không hề cảm nhận được gì, chỉ cầu may và kỳ vọng thiên hậu hồi tâm chuyển ý. Còn lần này, những đứa con của bọn họ lại lựa chọn chủ động xuất kích.

Nếu như năm đó, ông không kiêng kỵ vì đây là chuyện nhà Thái tử, không lựa chọn tránh né mà không nói gì, không chỉ nhìn thiên hậu và Thái tử phân tranh, mà chủ động khuyên Thái tử tiêu diệt thiên hậu, thì liệu kết cục có khác đi không?

Nhưng mà, Trấn Quốc Công mãi mãi sẽ không bao giờ biết được đáp án. Vì vận mệnh là một con rắn tự ăn đuôi mình. Năm đó ông không có suy nghĩ tổn hại luân lý làm người như vậy; và nếu như ông có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế, ông sẽ không trở thành thân tín của Thái tử Chương Hoài, càng sẽ không là người mà Thái tử trao phó trọng trách trước lúc chết.

Như thể là mọi thứ đều đã được định sẵn. Lẽ nào, ông trời đã quyết định Thái tử Chương Hoài phải chết thật ư?

Trấn Quốc Công rơi vào dòng cảm xúc mờ mịt trống rỗng, rồi bỗng nhiên, có một thứ chợt xuất hiện và khiến ông bừng tỉnh, ông vô thức bắt lấy, phát hiện ra hoa tường vi ngoài cửa sổ đã rụng rồi. Ông hơi hoảng hốt, lại chợt nghe thấy tiếng chim chóc líu lo bên ngoài, hai nữ nhi của ông ngồi dưới ánh mặt trời, bàn bạc xem trưa nay ăn gì.

Minh Hoa Thường quay đầu lại và hỏi: “Cha, có mì tẩm nước cốt lá hòe và mì tẩm nước cốt cây tể thái, cha muốn ăn cái gì?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trấn Quốc Công nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta thấy ăn mì thịt heo ngon hơn.”

“Không được.” Minh Vũ Tễ lên tiếng bác bỏ: “Thịt heo vốn dĩ đã béo rồi, bỏ vào mì thì càng không dễ tiêu hóa hơn, vậy thì đâu còn ăn để chữa bệnh nữa? Vậy thì ăn mì tẩm nước cốt lá hòe đi.”

Trấn Quốc Công không phục: “Một chén mì lạnh thì có gì đâu? Lúc ta còn trẻ, một bữa ta có thể ăn nửa con dê luôn đó.”

Minh Vũ Tễ nghe xong thì nói ngay: “Vậy thì bây giờ người càng phải ăn đơn giản hơn. Dặn phòng bếp làm mì tẩm nước cốt lá hòe đi, nhớ phải hái lá hòe non dài một tấc, sau khi giã lấy nước thì bỏ vào bột mì, lúc nhào bột thì phải nhào với một lực không mạnh không yếu, có vậy thì mì làm ra mới có độ dai. Còn nữa, lúc cắt mì thì phải cắt ra thành sợi dài nhỏ, sau khi nước sôi thì nhanh chóng bỏ mì vào, lúc vớt lên thì ngâm với nước mát, đừng dùng đá lạnh.”

Minh Vũ Tễ đưa thực đơn cho nha hoàn, dặn dò tỉ mỉ cách làm. Thỉnh thoảng Minh Hoa Thường thêm vào mấy yêu cầu, như thể bữa cơm này là điều quan trọng nhất trên đời này, bất cứ chi tiết nào cũng phải được thực hiện thật cẩn thận tỉ mỉ cả. Trấn Quốc Công nghe những yêu cầu này mà cũng thấy nhức đầu thay cho đám nữ đầu bếp.

Nhưng ông biết, ý kiến của ông ở trước mặt các nữ nhi chưa bao giờ là quan trọng cả, bèn biết điều ngậm miệng. Ông ném cánh hoa rơi trong lòng bàn tay ra ngoài cửa sổ, nhìn nó rơi vào bùn đất, đợi sang năm, nó sẽ hóa thành phân bón, lại một lần nữa nảy mầm, nở hoa, tàn lụi, cứ lần lượt tái diễn sự luân hồi giống nhau như thế. Nhưng, ở nơi mà không ai nhìn thấy, rễ sẽ mọc dài, sợi rễ sẽ lớn hơn, các nương tử ngồi trước cửa sổ ngắm hoa sẽ trưởng thành qua từng ngày.

Có thể vận mệnh đã được định trước, nhưng con cái của ông, lại có khả năng vô hạn.



Lý Hoa Chương đi ra khỏi Lễ bộ, bước đến chỗ Khâm Thiên Giám. Chuyện liên quan đến thánh chỉ ban hôn, không phải chỉ cần được Hoàng đế đồng ý là sẽ hoàn thành. Mà sau khi Nữ hoàng đồng ý, thì còn phải đi qua mấy bộ như Tỉnh Trung Thư, Môn Hạ Tỉnh, Lễ bộ; sau khi tất cả các quan viên của mỗi bộ ký tên, đóng dấu lên thánh chỉ, thì thánh chỉ mới chính thức có hiệu lực.

Đây là một quá trình dài dằng dặc, dù có là Hoàng tử hay Hoàng nữ được sủng ái nhất đi chăng nữa, thì bình thường, cũng phải kéo dài hơn mấy tháng mới có thể gom đủ thủ tục.

Đáng tiếc thay, hắn không thể đóng dấu thay cho quan viên được. Thế là, mỗi ngày Lý Hoa Chương đều gửi văn kiện cho Lễ bộ, hỏi tiến độ, đồng thời, hắn còn chạy tới nhà các quan viên đang nghỉ phép để “hỏi han” bọn họ rằng vì sao không đến nha môn, dẫn đến việc, trong khoảng thời gian này, người của Lễ bộ vừa nghe đến hai chữ “Ung Vương” là lại thấy hồi hộp. Dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của Lý Hoa Chương, Lễ bộ quanh năm không đủ quân số nay lại chỉ tốn có năm ngày để đóng xong tất cả các dấu.

Sau khi thánh chỉ ban hôn được ban ra, tiếp theo đó chính là bước xin ngày. Về chuyện này, đương nhiên là phải hỏi nhà gái rồi, thế nên Lý Hoa Chương nhanh chóng gửi thư cho phủ Trấn Quốc Công. Trong thư trả lời của Minh gia, phần lớn các ngày được chọn ra đều rơi vào năm sau. Lý Hoa Chương biết được dụng ý trong đó, bèn cố gắng định ngày thành hôn thật xa.

Có thể là đã “nhận được” ám hiệu của hắn, ngày tốt mà Khâm Thiên Giám tính ra lại rất gần, hôm nay hắn phải đi đến Khâm Thiên Giám bảo bọn họ xem lại ngày khác.

Trên đường đi, hắn đã bắt gặp một người quen. Hàn Hiệt ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, chắp tay hành lễ với Lý Hoa Chương: “Hạ quan bái kiến Ung Vương. Chúc mừng Ung Vương tân hôn đại hỷ.”

Trên danh nghĩa, Hàn Hiệt là Tự thừa ngũ phẩm của Thái Thường tự, vừa không có thực quyền vừa không kiếm chác được gì, là một quan nhỏ không ai chú ý đến. Hiếm có ai biết được rằng, một người tầm thường không có gì nổi bật như vậy lại nắm giữ sự sống và cái chết của toàn bộ quan viên trong triều.

Bấy giờ ở hoàng thành đang có khá nhiều quan viên liên tục đi tới đi lui ngang qua bọn họ, ngoài mặt Hàn Hiệt chỉ là quan ngũ phẩm, theo lý mà nói, ông ta nên hành lễ với Lý Hoa Chương. Nhưng Lý Hoa Chương hiểu rõ thân phận của hai người, đương nhiên là hắn sẽ không nhận lễ của Hàn Hiệt. Hắn tránh né động tác của ông ta, bình tĩnh đáp lại nửa lễ, nói: “Đa tạ.”

Hàn Hiệt sắm vai một tiểu quan không có quyền thế một cách vô cùng hoàn mỹ, sau khi vô tình gặp Vương gia đang nổi tiếng thì nhiệt tình nịnh nọt, ông ta hỏi: “Nghe nói Ung Vương phi là dưỡng muội lúc trước của ngài, hai vị là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ, thật sự chúc mừng ngài. Ung Vương tính khi nào thì thành hôn?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không dám nhận. Muội ấy muốn ở bên cạnh người nhà nhiều hơn, tạm thời chưa vội chuyện hôn lễ, bây giờ ta phải đi đến Khâm Thiên Giám xem ngày.”

“Thì ra là thế. Chút chuyện nhỏ như thế này mà Ung Vương cũng phải tự làm, xem ra là Ung Vương thật sự rất chờ mong hôn sự này.”

Lý Hoa Chương nở nụ cười nhạt, không phủ nhận mà chỉ nói: “Chuyện của mình vẫn là nên tự làm thì sẽ ổn thỏa hơn.”

Hàn Hiệt cười khẽ, lần nữa chắp tay: “Vậy ta không làm ảnh hưởng đến thì giờ của Ung Vương nữa. Có lẽ ta không tham gia hôn lễ của Ung Vương được, sớm chúc Ung Vương và Ung Vương phi như cây liền cành, bên nhau đến già.”

Lý Hoa Chương không biết là những lời này của Hàn Hiệt có bao nhiêu phần là thật lòng trong ấy, ông ta là tiền bối mà hắn khâm phục nhất, cũng là kẻ địch nguy hiểm nhất, nhưng giờ đây, hắn nhìn vào mắt của người thầy trước kia, chân thành nói: “Đa tạ, ta và muội ấy sẽ như vậy.”

Hàn Hiệt cười một tiếng với Lý Hoa Chương, sau đó thì hai người không ai nói tiếp nữa, tựa như người xa lạ vô tình gặp trên đường, đến đó là thôi, đi lướt qua vai nhau, mỗi người đều cất bước đi theo hướng riêng. Bọn họ quay lưng lại với nhau, đi rất xa, không ai quay đầu lại.

Sau khi Ung Vương đính hôn, vốn dĩ đã là người “cuồng công việc” rồi mà bây giờ ngày càng “điên cuồng” hơn. Hắn lật lại rất nhiều bản án cũ, đi qua đi lại giữa các bộ trong triều đình như con thoi, đồng thời, mỗi khi hắn tìm ra được thời gian rảnh là lại chạy đến phủ Trấn Quốc Công, đích thân thể hiện cái gọi là “hình tượng con rể điển hình”.

Mọi người trong thành Trường An vừa cảm thán rằng Trấn Quốc Công tốt số, vừa dần dần tập làm quen với cường độ thể hiện tình cảm vô cùng cao của Ung Vương. Tất cả mọi người trong thành Trường An, bao gồm cả Hàn Hiệt, cũng không để ý đến việc, Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường liên lạc với nhau một cách vô cùng, vô cùng thường xuyên.

Các quý phụ đã quen với chuyện, mỗi kho hai tỷ muội Minh gia đi ra ngoài thì sẽ có Ung Vương đi theo, thậm chí, trong việc xã giao còn sinh ra một quy tắc bất thành văn – Muốn mời Ung Vương thì phải mời được Minh Hoa Thường trước đã.

Không ít người cảm thán rằng, quả thật là “chó cắn người thường không sủa”, hai tỷ muội Minh gia đều không phải là “đèn đã cạn dầu”. Nhất là Minh Hoa Thường, trông thì im hơi lặng tiếng, nhưng thật ra đã bồi dưỡng cho riêng mình một vị hôn phu từ trước rồi. Đâu phải là phủ Trấn Quốc Công nuôi con thay cho Thái tử Chương Hoài đâu, rõ ràng là Thái tử Chương Hoài sinh ra một nhi tử cho Minh gia mà.

Mà sau khi nổi giận một trận ngay trước mặt mọi người trong chuyến đi săn mùa xuân, thanh danh không dễ chọc của Minh Vũ Tễ cũng được lan truyền rộng rãi ra ngoài. Thế sự kỳ lạ như vậy đấy, ngươi càng muốn hòa vào một quần thể, càng cố gắng giao tiếp với bọn họ, thì người xung quanh càng muốn gây khó dễ cho ngươi; một khi ngươi đã trở mặt, không muốn quan tâm nữa, thì những người đó lại khúm na khúm núm, khách sáo, thân thiện hơn trước kia.

Nói chung, bản tính con người chính là “mềm nắn rắn buông”, nhỉ? Khi ngươi trở thành một người “không dễ chọc vào”, người khác gặp ngươi đều sẽ là người lương thiện, tiến lùi có chừng mực.

Từ những tiếng nhiều chuyện vang lên không ngớt trong vòng xã giao của Trường An, Thánh Lịch năm thứ hai đã trôi qua. Mùng Một năm mới, Nữ hoàng đã mơ thấy một vị thần Thanh Long, bèn thay đổi niên hiệu thành Thần Long.

Sau khi niên hiệu được thay đổi không lâu, ngày Hai mươi hai tháng Giêng, hoa đăng trong Tết Nguyên tiêu còn chưa được tháo xuống, một hồi tiếng bước chân nhanh chóng vang dội đã phá vỡ đêm đông tĩnh lặng của Trường An.

Thủ vệ ở Huyền Vũ Môn vẫn đi tuần tra như thường lệ, nhưng bất chợt bị người ta quật ngã từ phía sau, không kịp phòng bị gì. Nhậm Dao nhanh chóng đánh ngất binh lính tuần tra, sai người che miệng và trói bọn họ lại rồi kéo vào trong góc. Sau khi chắc chắn là tất cả đã được xử lý xong xuôi, nàng ấy bước nhanh đến bên tường thành, huýt sáo.

Tiếng chim cú cao vút uyển chuyển xuyên qua tường thành lạnh lẽo cứng rắn, Giang Lăng nghe ra được, đài quan sát đã rơi vào sự kiểm soát của Nhậm Dao, có thể chuẩn bị mở cổng thành rồi.

Giang Lăng phất tay với thuộc hạ, nghiêm mặt nói: “Mở cổng thành, đón Thái tử, thanh quân trắc [*]!”

[*] Thanh quân trắc (清君侧): là một cụm từ ngữ chính trị cổ đại, thường dùng để lấy danh nghĩa, phát động chính biến “Vì lợi ích của vua, tiêu trừ bè phái gian thần bên cạnh vua”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.