Minh lão phu nhân tin Phật, muốn ở lại Đại Chiêu Quốc Tự dùng đồ ăn chay rồi mới về. Gần đến giờ ăn cơm, mọi người của phủ Trấn Quốc Công lục tục đi vào trai phòng.
Minh lão phu nhân đến cuối cùng, bà ta được Minh tam phu nhân đỡ, chầm chậm đi vào chủ tọa. Sau khi Minh lão phu nhân ngồi xuống thì nhàn nhạt nói: “Người đã đến đông đủ rồi thì dùng bữa đi.”
Mọi người đáp “vâng” rồi lần lượt cầm lấy đũa. Đại Chiêu Quốc Tự đã quen chiêu đãi hoàng thân quốc thích, đồ ăn chay được chế biến vô cùng tinh xảo, mọi người chia bàn ra mà ăn. Trong trai phòng, người ta chỉ có thể nghe được vài tiếng sột soạt nhỏ xíu.
Mặc dù đại tộc đều chú ý đến việc “ăn không nói, ngủ không nói”, nhưng cơ hội gặp mặt Ung Vương không nhiều, không nắm bắt dịp này thì còn phải chờ đến lúc nào nữa đây? Minh lão phu nhân chủ động hỏi Lý Hoa Chương: “Ung Vương, gần đây ngươi vẫn ổn cả chứ?”
Lý Hoa Chương nghe thấy lão phu nhân hỏi mình thì đặt đũa xuống rồi trả lời: “Vãn bối vẫn ổn, tạ Minh lão phu nhân nhớ mong.”
Hắn vẫn tự xưng là vãn bối, chứng tỏ vẫn nhớ đến phủ Trấn Quốc Công, Minh lão phu nhân nở nụ cười, hỏi: “Chuyện thuộc bổn phận của lão thân thôi, không dám nhận. Phủ của Ung Vương đã được dọn dẹp đến đâu rồi?”
Ngay trước mặt mọi người, Lý Hoa Chương rất nể mặt Minh lão phu nhân, hắn nói: “Vương phủ đã được tu sửa gần xong, mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-bich/3557538/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.