Trong cung Đại Minh, chóp đan phượng cao ngất, cung đình nguy nga. Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh vào cung điện, hành lễ với người ngồi sau tấm màn che: “Hồi bẩm bệ hạ, vụ việc giẫm đạp ở phường Thiện Hòa đã được kiểm soát, ngoại trừ một thứ dân bị thiêu chết ra thì không có thương vong nào khác.”
Sau tấm màn che, có hai nam tử ngồi quỳ trên mặt đất, họ ngoan ngoãn rúc vào đầu gối của nữ tử, nhưng rõ ràng là trông bọn họ cường tráng hơn nhiều so với nữ nhân già cỗi kia. Ánh vàng và ánh nến khẽ lay động, hắt sáng khuôn mặt của bọn họ, dung mạo của hai người rất giống nhau, đều có sống mũi cao, đều trắng trẻo tuấn tú, đều có tướng mạo của một vị quân tử như ngọc, nhưng chính vẻ quyến rũ nơi khóe mắt đuôi mày đã phá hủy đi cái khí chất ấy.
Thượng Quan Uyển Nhi rủ mắt, biểu cảm không hề thay đổi. Sau tấm màn, có một giọng nữ già nua chậm rãi vang lên: “Được kiểm soát như thế nào?”
Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu, khẽ đáp: “Vừa hay Thiếu doãn phủ Kinh Triệu Minh Hoa Chương đang đi đến gần đó để ngắm đèn, sau khi xảy ra sự cố, hắn đã nhanh chóng điều động Kim Ngô Vệ, ổn định lòng dân.”
Minh Hoa Chương à? Nữ hoàng chậm rãi nói: “Lại là hắn à. Gần đây cứ nghe thấy tên hắn mãi.”
Thượng Quan Uyển Nhi không thể đoán được thái độ của Nữ hoàng nên nàng ấy cụp mắt, không dám tiếp lời. Trương Xương Tông quan sát sắc mặt Nữ hoàng rồi cười nói: “Không hổ là tiến sĩ lang do chính tay bệ hạ lựa chọn, quả là trung thành.”
Nữ hoàng không có phản ứng gì, vẫn mang vẻ không bận tâm. Trương Dịch Chi ở sau lưng đè lên tay đệ đệ, bắt đầu nói một cách nhẹ nhàng và chậm rãi: “Là do bệ hạ hồng phúc ngang trời, số trời đã định, trong cõi u minh sẽ luôn được thần Phật phù hộ, bởi thế mà bây giờ Trường An mới tránh được từ hiểm nguy này đến hiểm nguy khác.”
Trương Xương Tông nhận được ám hiệu từ huynh trưởng thì cũng nhanh chóng hiểu ra, miệng như bôi mật mà bắt đầu nói rằng Nữ hoàng là sao Tử Vi hạ phàm, tâng bốc lên tận số trời.
Nữ hoàng nghe tiểu nam sủng của mình nói cả một hồi lâu rồi sau đó bà ấy mới thản nhiên nói: “Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì lui xuống đi. Về vấn đề thương vong thì bảo phủ Kinh Triệu xử lý cho tốt, Trường An chính là đô thành đầu rồng, nhưng hai năm qua Trường An đã xuất hiện quá nhiều chuyện kỳ quái, trẫm để cho bọn chúng làm quan phụ mẫu trong kinh thành không phải là chỉ làm để cho đẹp.”
Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu đáp “Vâng”, rồi nàng ấy cẩn thận lui ra ngoài, cuối cùng là kính cẩn khép cửa điện lại. Sau khi nàng ấy đi khỏi nơi ấy, Nữ hoàng dựa vào thành giường, hơi mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại.
Trương Dịch Chi thấy thế thì quỳ gối ở phía trước, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Nữ hoàng. Trương Xương Tông nhìn sắc mặt của Nữ hoàng mà suy đoán tâm tình của bà ấy, rồi hắn ta lựa lời nói: “Bệ hạ, ngài suốt ngày mệt nhọc vì việc nước, cũng nên giữ gìn thân thể mình. Bây giờ Đông cung đã được lập rồi, nếu ngài không ngại thì ngài hãy chia chút chính vụ cho Thái tử, đã có các vị Tể tướng trông coi rồi, sẽ không xảy ra sai lầm đâu.”
Nữ hoàng nhắm mắt nên không nhìn thấy nét mặt của bọn họ, bởi vậy mà Trương Dịch Chi mới dám trừng mắt với đệ đệ của mình, vẻ không tán thành hiện lên rất rõ trong ánh mắt hắn ta.
Dám nói ra những điều này, có vẻ như Trương Xương Tông cũng đang nôn nóng lắm. Tính tình của Nữ hoàng hiện giờ cứ càng ngày càng khó nắm bắt được, nếu cứ chọc giận Nữ hoàng thì e là sẽ không có ai có thể tưởng tượng ra được hậu quả.
Nhưng Trương Xương Tông lại không bằng lòng bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hắn ta vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ ngây thơ mà nói tiếp: “Bây giờ Thái tử là hy vọng của tất cả mọi người, tối nay, khi thần xuất cung ngắm đèn, thần còn thấy có bách tính dựng đèn trường minh cho Thái tử, họ ăn mừng vì Thái tử quay về Trường An, phúc thọ kéo dài. Nếu như bệ hạ dạy Thái tử xử lý chính vụ, chắc chắn là chư công sẽ ủng hộ ngài lắm đó ạ.”
Nữ hoàng vẫn nhắm mắt, bà ấy lặng lẽ thở dài. Trương Xương Tông ấy à, mặc dù hắn ta đẹp thật, nhưng thật sự là hắn ta rất ngu xuẩn. Châm ngòi ly gián rõ rành rành như thế, Nữ hoàng không cần nhìn cũng có thể đoán ra được trong lòng hắn ta đang muốn điều gì.
Nhưng mà, cũng chính vì sự ngu xuẩn ấy nên Nữ hoàng mới tin rằng, hắn ta đã nhìn thấy cảnh tượng bách tính lập đèn cho Thái tử, đã nhìn thấy cảnh tượng dân chúng thật lòng vui mừng vì sự trở về Trường An của Lý gia.
“Về”, chữ này mang một ý nghĩa vô cùng sâu xa. Như thể là mọi người đều nhận định vương triều Chu Võ là một sự nhiễu loạn, là một điều ngoài ý muốn, dã tâm của một quả phụ thật đáng buồn cười biết bao. Cuối cùng, sau khi bà ấy chết, thiên hạ này sẽ lại quay về tay của người Lý gia.
Lý Đường mới là quân vương mà văn võ cả triều giữ kín như bưng, không dám nói ra. Cả đời bà ấy, từ Chiêu nghi bước lên vị trí Hoàng hậu, rồi lại đến Thái hậu, đã phải loại bỏ muôn vàn khó khăn để cuối cùng được trở thành Hoàng đế, ngày nào cũng phải tranh đấu. Bà ấy không phục khi phải chứng kiến cái cảnh, từ khi sinh ra, nữ nhân đã thấp hơn nam nhân một bậc; không phục khi chứng kiến cái cảnh sinh ra là thế gia thì tôn quý, sinh ra là hàn môn thì nghèo hèn; không phục vì rõ ràng là bà ấy phải có mưu lược thì mới có thể vượt xa trượng phu nhi tử của mình, nhưng lại chỉ đành khuất phục ở vị trí bên dưới, nếu trượng phu và nhi tử trao cho bà ấy quyền lực thì đó chính là do phẩm chất tốt đẹp của họ, còn nếu họ thu hồi lại tất thảy thì bà ấy cũng nên mang ơn họ đi.
Nhưng mà, dựa vào đâu cơ chứ? Dựa vào đâu mà chỉ có nam nhân mới được ngồi vào hoàng vị, còn nữ nhân thì không thể ngồi vào được?
Vì sự không cam lòng này mà Nữ hoàng đã đấu tranh hơn nửa đời người. Bà ấy đã giết nhị nhi tử, lưu đày tam nhi tử, nhốt tứ nhi tử, lợi dụng cái chết của đại nữ nhi để chia rẽ hôn nhân của nhị nữ nhi. Bà ấy làm ra nhiều việc như vậy, cuối cùng, bà ấy đã được như ý nguyện mà trở thành Hoàng đế. Nhưng rồi, khi bà ấy dần già đi, bà ấy lại chỉ có thể trơ mắt nhìn triều thần, nhìn bách tính chờ mong tiền triều khôi phục.
Thậm chí là cũng không thể xưng là “Lý Đường phục hồi” được, vì trong lòng người trong thiên hạ, vốn dĩ nên là như vậy.
Vậy thì, những việc mà bà ấy đã làm trong bao năm qua, còn được xem là gì nữa đây?
Khuôn mặt của Nữ hoàng trông vẫn bình tĩnh, người ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt dưới mí mắt chuyển động rất khẽ, cho thấy tâm tình không yên của bà ấy. Trương Dịch Chi cảm thấy đệ đệ mình liều lĩnh quá, bởi vậy mà hắn ta không ngừng nháy mắt, nhưng Trương Xương Tông thì lại cảm thấy mình đã nắm bắt được tâm tư của Nữ hoàng rồi, thế nên hắn ta vẫn không chịu “thu tay” lại, tiếp tục “thừa thắng xông lên”, lại nói: “Không giống như Ngụy Vương, chỉ có ngài mới có thể dạy được ngài ấy. Hôm nay Ngụy Vương còn sai người đến thỉnh an bệ hạ, ngài ấy đang bị cấm túc nên không thể vào cung thỉnh an bệ hạ được, chỉ có thể tặng ngọn đèn, chúc bệ hạ nghìn thu vạn tuế, long thể an khang từ xa.”
Cuối năm ngoái, Thiếu doãn phủ Kinh Triệu, Minh Hoa Chương, lật lại bản án giết người lấy xương liên hoàn, tra ra được vụ của Sở Quân là do người khác bắt chước cách thức gây án, hung thủ trong vụ án này chính là phụ tá của Ngụy Vương. Mặc dù cuối cùng chỉ trị tội phụ tá thôi, còn Ngụy Vương, bởi vì không biết rõ tình hình nên thoát khỏi hiềm nghi trong vụ án, nhưng không bao lâu sau, Ngụy Vương lại bị Nữ hoàng cấm túc.
Cuối cùng Nữ hoàng cũng lên tiếng, tâm tình bà ấy nặng nề, bà ấy nói: “Nó cũng có lòng hiếu nghĩa, nhưng đèn cầu phúc thì chỉ cần làm một chiếc là được, làm nhiều quá lại hóa dư thừa.”
Trương Dịch Chi căng thẳng, suýt chút nữa là ngón tay hắn ta đã nhấn sai huyệt vị. Trái tim Trương Xương Tông cũng bắt đầu đập loạn nhịp, hắn ta không chắc ba chữ “làm nhiều quá” mà Nữ hoàng vừa nói là đang nói đến hắn ta hay là Ngụy Vương.
Vì Nữ hoàng đang nhắm mắt nên hắn ta mới dám cẩn thận nhìn trộm sắc mặt của bà ấy, lấy hết can đảm ra để mà nói: “Ngụy Vương có làm nhiều hơn thế nữa thì lòng ngài ấy cũng chỉ hướng về ngài mà thôi. Chỉ là do ngài ấy đang muốn nhân cơ hội này mà chiếm được chút tình cảm từ ngài, muốn khiến ngài thương yêu ngài ấy nhiều hơn một chút.”
Rất lâu sau, Nữ hoàng cũng không đáp lời, ngay lúc Trương Dịch Chi thấy lo sợ nhất, gần như là sắp không kiểm soát được mà quỳ xuống thỉnh tội, thì Nữ hoàng lại chậm rãi mở lời: “Trẫm mệt rồi, các ngươi cũng lui xuống đi.”
Trương Dịch Chi thở phào nhẹ nhõm, hắn ta nhéo đệ đệ một cái thật mạnh, ra hiệu cho đệ đệ câm miệng lại: “Tuân lệnh. Bệ hạ nghỉ ngơi thêm đi ạ, chúng thần xin phép cáo lui.”
Sau khi ra ngoài, Trương Xương Tông kéo tay áo của mình ra, khi thấy trên cánh tay đã xuất hiện vết bầm xanh, hắn ta thấy tức giận và bất bình lắm, chất vấn Trương Dịch Chi rằng: “Ngũ huynh, huynh nhéo ta làm gì?”
“Đệ còn dám kể khổ nữa à?” Trương Dịch Chi mắng: “Lục lang, hôm nay đệ nhiều lời quá. Dù sao thì Ngụy Vương và Thái tử cũng đều là người thân của Nữ hoàng, dẫu hai người bọn họ có phiền phức hơn thế nữa thì Nữ hoàng cũng sẽ không giết bọn họ, nhưng còn đệ, đệ thì được xem là cái gì? Đệ lấy đâu ra lá gan mà dám xin Nữ hoàng khoan thứ cho Ngụy Vương? Đệ quên kết cục của Tiết Hoài Nghĩa rồi sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mấy năm nay, Trương Xương Tông đi đến đâu thì hắn ta cũng sẽ được mọi người vây quanh, dù có là Tể tướng đi chăng nữa, thì khi ông ta nhìn thấy hắn ta, ông ta cũng phải khách sáo thỉnh an, thế thì sao mà hắn ta chịu đựng được khi nghe thấy giọng điệu kiểu này? Trương Xương Tông cũng lạnh mặt theo, hắn ta nói: “Huynh thì thanh cao rồi, huynh tách biệt với thế giới, nhưng cơ thể Nữ hoàng đang càng ngày càng kém đi, bà ấy còn có thể nâng đỡ huynh được bao lâu nữa đây? Đến khi bà ấy mất rồi, huynh phải đi đâu để bày ra uy phong của Hằng Quốc Công đây? E rằng từ da cho đến xương đều bị người ta lột ra cho bằng hết.”
Sao Trương Dịch Chi không hiểu cho được? Vì hầu hạ Nữ hoàng mà hai huynh đệ bọn họ được bay thẳng lên tận trời, cả nhà hiển hách, nhưng những thứ lẫy lừng này đều chỉ là lục bình không rễ. Bây giờ bọn họ càng đắc ý, thì sau khi Nữ hoàng chết, bọn họ sẽ càng rơi xuống một cách thảm hại hơn.
Hắn ta cũng đã từng nghĩ đến việc rút lui khi đang có thế lực, phân phát gia tài rồi đi đến dân gian mà sống những ngày tháng bình thường. Nhưng mà, một khi đã dính vào vòng xoáy hoàng quyền, ngươi muốn lui là sẽ có thể lui được hay sao?
Bắt đầu từ ngày bọn họ vào cung cống hiến kỹ năng cho Nữ hoàng, thì họ đã bước vào một con đường mà họ không có lối về. Giờ đây, nếu bọn họ không giết người thì sau này sẽ lại có người khác giết bọn họ, hai huynh đệ chỉ có thể tìm ngoại viện. Chỉ có lấy lòng Hoàng đế nhiệm kỳ tới thì mới có thể bảo vệ được tính mạng của cả hai huynh đệ.
Nhưng mà, vốn dĩ Lý gia đã là hoàng tộc rồi, đâu có cần huynh đệ họ nâng đỡ đâu? Dệt hoa trên gấm còn chẳng bằng đi giúp người khác khi họ gặp nạn, cuối cùng, bọn họ đã lựa chọn Võ gia cũng không có đường lui như họ.
Trong số chư vương Võ gia, chỉ có Ngụy Vương là tài trí mưu lược kiệt xuất. Bọn họ và Ngụy Vương ăn khớp với nhau, bọn họ “thổi gió báo tin” ở bên cạnh Ngụy Vương, rồi sau này Ngụy Vương sẽ đảm bảo cho cả Trương gia toàn thây lui về, đây là hành động mà cả hai bên cùng có lợi.
Điều kiện tiên quyết đó chính là, Hoàng đế đời tiếp theo phải là Ngụy Vương. Nếu không thì cũng phải là người nhà họ Võ.
Trương Dịch Chi im lặng rất lâu, chỉ có gió Bắc phần phật thổi qua từ Đan Phượng Môn. Cuối cùng, Trương Dịch Chi nói: “Nhưng mà đệ đã nóng vội rồi, chỉ e là đã để lộ sơ hở trước mặt Nữ hoàng.”
Trương Xương Tông cười nhạo một tiếng, hắn ta ra vẻ khinh thường mà nói: “Bà ấy là ai cơ chứ? Cả triều văn võ, có động tĩnh của ai mà bà ấy không nắm trong tay đâu. Huynh nghĩ rằng chúng ta có thể giấu giếm được bà ấy ư? Thứ bà ấy cần chính là một con rối độc ác nhưng dễ hiểu, không có chút tâm cơ nào.”
Nữ hoàng sủng ái lục lang hơn, nhưng trong chuyện suy đoán tâm tư của Nữ hoàng, Trương Dịch Chi vẫn kém xa đệ đệ mình. Trương Dịch Chi cũng chịu thua, hắn ta hỏi: “Vậy, tiếp theo đây, đệ định làm thế nào?”
Trương Xương Tông khẽ thở dài một hơi, rồi hắn ta xoat người nhìn về phía cung Đại Minh nguy nga cao lớn, tòa cung điện nguy nga này làm cho người ta hoa mắt, mê mẩn: “Bây giờ Nữ hoàng càng ngày càng nghi kỵ Lý gia. Báo tin cho Ngụy Vương đi, về phần có thể nắm chắc được cơ hội này hay không, thì phải xem ở ngài ấy thôi.”
…
Trong phủ Ngụy Vương, sau khi xem thư mà bồ câu đưa tới, Ngụy Vương đưa thư mật vào trong ngọn lửa, dùng khuôn mặt không cảm xúc ấy mà đốt nó thành tro bụi.
Ông ta lặng thinh mà nhìn chằm chằm vào tim đèn, nhìn lâu thật lâu, lâu đến nỗi đôi mắt bị choáng, như đã nhìn thấy ảo ảnh, chỗ đất trống mơ hồ xuất hiện một bóng người khác.
Ông ta chợt nâng cao giọng, hỏi tâm phúc: “Việc tìm kiếm đứa con mồ côi của Lý Hiền tiến triển thế nào rồi?”
Tâm phúc quỳ ngoài rèm, kinh hồn bạt vía trả lời: “Bẩm điện hạ, tất cả mọi hành động của nữ nhi Tô thị và đôi song sinh Minh gia vẫn như bình thường, không thể tìm ra được manh mối gì.”
Ngụy Vương cười lạnh, đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn: “Tháng Mười năm ngoái các ngươi cũng nói như vậy.”
Tâm phúc không kiềm chế được mà run rẩy, không dám ngẩng đầu lên, vội nói: “Nhưng thuộc hạ thăm dò được, từng có người nhìn thấy một nam tử ở gần Tô gia rất nhiều lần, nghi ngờ đó là Trấn Quốc Công.”
Ngụy Vương hơi nheo mắt lại, Trấn Quốc Công từng tới Tô gia à? Vậy thì gần như ông ta có thể chắc chắn được rằng, nữ tử mà Tô gia ôm đi mới là nữ nhi ruột thịt của ông, vậy thì con của Lý Hiền phải là một trong hai người con sinh đôi kia.
Quả đúng là trung thần, vì một Thái tử đã chết mà dám đưa nữ nhi ruột thịt ra ngoài làm vật hy sinh, nuôi dưỡng ở nông thôn nhiều năm như vậy, thậm chí là, đến cả việc lui tới cũng ngừng. Rõ ràng là thiên kim Công phủ, nhưng lại quyết tâm để nàng ấy cả đời làm nữ tử nông thôn.
Thật đúng là chí công vô tư. Quả thật là trung thành can đảm.
Ngụy Vương đứng dậy, dùng sức tắt ánh nến và nói: “Không kịp từ từ chờ nữa, chi bằng hãy dụ rắn ra khỏi hang đi. Tiết lộ tin tức này cho nữ nhi Tô thị, sắp xếp cho nàng ta đến phủ Trấn Quốc Công làm loạn. Phải khuấy đục nước lên mới có thể thấy được là có bao nhiêu con cá đang bị ẩn giấu dưới đấy.”
Ngụy Vương nheo mắt, trông rất hung ác và nham hiểm, ông ta lại nói: “Ngược lại thì ta muốn xem thử xem, rốt cuộc là hậu duệ của Thái tử Chương Hoài, người có thể khiến cho thần tử bỏ rơi nữ nhi ruột thịt của mình, đang được giấu ở đâu. Ta còn muốn xem thử xem, khi cô mẫu biết được Lý Hiền, dòng chính của Đại Đường trong suy nghĩ của thần tử, có lưu lại hậu duệ, thì bà ấy còn có thể ngồi yên được nữa không.”
…
Ba ngày Tết Nguyên tiêu không cấm đi lại vào ban đêm, lẽ ra đây phải là thời điểm để toàn thành vui chơi, nhưng vì xảy ra chuyện cháy nổ, nên Trường An ra lệnh giới nghiêm. Không chỉ mỗi cấm vệ quân phải kết thúc ngày nghỉ, đến cả Minh Hoa Chương cũng bị triệu tập khẩn cấp vào phủ Kinh Triệu, chờ đợi lệnh vua.
Mặc dù chuyện cháy nổ không tạo nên tai nạn giẫm đạp, nhưng việc này có sức ảnh hưởng vô cùng dữ dội. Xảy ra ngay trong Tết Nguyên tiêu, trong thành Trường An không chỉ có hàng triệu bách tính mà còn có cả thương nhân người Hồ, sứ giả từ các nước khác đến, đường đường là Đại Chu, mà lại có người bị nổ chết ngay trên phố, nếu chuyện này bị truyền đi thì còn ra thể thống gì nữa?
Thái giám truyền chỉ quở trách mọi người trong phủ Kinh Triệu một trận như thường lệ, sau đó mới truyền đạt ý chỉ của Nữ hoàng, bảo bọn họ chỉnh đốn lại chuyện củi lửa trong thành, cần phải đảm bảo sau này không xảy ra những chuyện tương tự nữa.
Sáng sớm Minh Hoa Chương đã bị mắng một trận nên hắn cũng quen rồi. Phủ Kinh Triệu là như vậy đấy, lúc luận công ban thưởng thì không tới lượt bọn họ, nhưng trong Trường An mà xảy ra bất cứ chuyện gì thì người “đứng mũi chịu sào” lại chính là bọn họ.
Vụ án trước đó vẫn chưa kết thúc, ngay sau đó lại bị ném cho một củ khoai nóng bỏng tay, Kinh Triệu Doãn đã tích lửa giận trong người từ lâu, sau khi thái giám rời đi, hắn ta đã tức giận đến mức nổi nóng với thủ hạ.
Mọi người cúi gằm mặt xuống mà nghe, Kinh Triệu Doãn nổi giận, hắn ta chửi được một nửa thì bắt đầu ho khan, càng ho thì lại càng dữ dội hơn. Mọi người vội nói: “Kinh Triệu Doãn bớt giận, ngài làm sao vậy? Nhanh đi mời lang trung đến đây đi.”
Kinh Triệu Doãn xua tay, ngăn động tác của đám nha dịch lại, rồi hắn ta nói: “Không cần. Nếu không làm được việc bệ hạ giao cho thì sớm muộn gì cũng sẽ phải chết, đâu có cần vẽ vời thêm chuyện nữa làm gì?”
Mọi người không dám tiếp lời, cẩn thận khuyên Kinh Triệu Doãn hãy giữ gìn sức khỏe. Kinh Triệu Doãn vô tình thấy Minh Hoa Chương thì cười như không cười mà nói: “Suýt chút nữa thì quên mất, đại công thần vẫn còn đang ở đây cơ mà. Minh Thiếu doãn vừa phá được vụ án khoét xương, hôm nay lại còn biết cố gắng xoay chuyển tình thế, làm lắng lại sự hỗn loạn, tốt số như thế kia mà, chắc là chuyện cháy nổ không làm khó được Thiếu doãn đâu nhỉ?”
Từ sau khi Minh Hoa Chương lật lại lời kết án của Kinh Triệu Doãn, mỗi lần Kinh Triệu Doãn nhìn thấy Minh Hoa Chương, hắn ta sẽ chẳng chịu cho hắn sắc mặt tốt lành gì, lúc nào cũng “đâm chọt” vài câu không nhẹ không nặng như thế. Minh Hoa Chương vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh đó, hắn chắp tay lại và nói: “Không dám, thần tài hèn học ít, không dám khinh thường, tiếp theo đây nên làm gì thì mong Kinh Triệu Doãn chỉ thị.”
Kinh Triệu Doãn ngoài cười nhưng trong lòng không hề cười, hắn ta cong cong môi, nói: “Minh Thiếu doãn rất có chính kiến, ta nào dám hoa tay múa chân. Chẳng phải bệ hạ đã nói là phải loại bỏ hết đèn đóm trong toàn thành à? Còn ở đó thất thần làm gì, không mau đi đi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Chương chắp tay đáp “vâng”, Kinh Triệu Doãn liếc mắt nhìn Minh Hoa Chương một cái, rồi sau đó hắn ta lạnh mặt đi lướt qua trước mặt hắn. Sau khi Kinh Triệu Doãn đi xa, bọn nha dịch nhìn Minh Hoa Chương, bày ra vẻ mặt ngại ngùng: “Thiếu doãn…”
Minh Hoa Chương rất dửng dưng trước những chuyện này, hắn lẳng lặng thả tay xuống, như thể là người vừa bị làm khó dễ trước mặt mọi người không phải là hắn vậy, rồi hắn thản nhiên nói: “Đi làm việc đi. Kệ đèn ở các con đường chính, còn có hoa đăng trong cửa hàng nữa, dù cao thấp ra sao thì đều phải kiểm tra từng cái một.”
Người đứng đầu và người đứng thứ hai xảy ra mâu thuẫn, mọi người đều không dám xen vào, ôm quyền đáp: “Vâng.”
Lúc nên ở nhà nghỉ ngơi chơi Tết thì phủ Kinh Triệu lại phải hứng gió lạnh mà đi kiểm tra từng nhà, khỏi cần phải nói là xui xẻo tới mức độ nào. Sau khi Minh Hoa Chương sắp xếp xong khu vực để mọi người phụ trách thì hắn dắt ngựa, bắt đầu chạy đến lầu Cẩm Tú.
Ông chủ lầu Cẩm Tú vừa có nhi tử, việc làm ăn phát triển không ngừng, thế nên hắn ta không thể tự làm nổ bản thân mình được. Thế nên, tất nhiên là do người ngoài lén lút nhét thuốc nổ vào trong đèn bách tuế.
Trường An lớn như thế kia, nếu kiểm tra một cách bị động thì sẽ không thể đề phòng được, chỉ có cách bắt người đứng sau việc này thì mới có thể chặt đứt hiểm họa về sau được.
Minh Hoa Chương vừa đi tới gần phường Thiện Hòa thì hắn chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc. Hắn không biết phải làm sao nữa, hắn ghìm cương ngựa lại, chậm rãi đi đến trước xe: “Sao muội lại ở đây?”
Màn xe được người ở bên trong vén lên, một khuôn mặt vô tội dần lộ ra, lại biết sai mà không chịu thay đổi. Minh Hoa Thường chớp chớp đôi mắt hạnh, nàng nhìn Minh Hoa Chương, như thể là, sự xuất hiện của nàng ở đây chỉ là một sự trùng hợp thôi vậy đó, nàng ra vẻ vô tội mà nói: “Nhị huynh, huynh đến rồi. Muội muốn vào trong xem nhưng thủ vệ không cho muội vào.”
Minh Hoa Chương tức giận lên tiếng: “Bọn họ không để muội vào là đúng. Muội thủ ở đây là vì muội chắc chắn là ta sẽ để cho muội vào đúng không?”
Vẻ mặt của Minh Hoa Thường trông càng đáng thương hơn: “Vậy nếu không thì sao? Trời lạnh như vậy, huynh nỡ lòng để muội ở bên ngoài chịu lạnh à?”
“Muội có thể về phủ.”
Minh Hoa Thường không nói gì nữa, mà nàng bám vào cửa sổ xe, nhìn huynh trưởng nhà mình với đôi mắt long lanh đáng thương. Minh Hoa Chương biết rõ, nếu như hắn không để nàng được như ý, nàng sẽ chờ ở đây cả ngày thật, cũng không biết là nàng đang uy hiếp ai nữa.
Nhưng mà Minh Hoa Chương lại không nỡ lòng để nàng chịu lạnh được thật, thế nên hắn chỉ có thể thở dài mà nói: “Được rồi, đi thôi.”
Minh Hoa Thường được như ý nguyện, nàng đi vào trong lầu Cẩm Tú theo Minh Hoa Chương, vừa đi vừa hỏi: “Nhị huynh, bệ hạ triệu các huynh đi đến phủ Kinh Triệu để nói gì vậy?”
“Có thể nói gì được, tất nhiên là bị mắng rồi.”
“Hả? Nhưng rõ ràng là hôm qua huynh đã lập công lớn, nếu không có huynh thì không ai có thể tưởng tượng ra được hậu quả đâu.”
“Vụ cháy nổ xảy ra ngay trong thành Trường An, vốn dĩ là do phủ Kinh Triệu thất trách, ta chỉ lấy công chuộc tội mà thôi. Những thứ hư danh này không quan trọng, đi tìm người đổi chất đốt đèn trước đã.”
“Phu nhân của ông chủ bị thương nhiều không? Muội muốn đi xem nàng ấy.”
Minh Hoa Chương cũng có ý đó, nha dịch trong phủ Kinh Triệu chỉ toàn là nam tử, nếu để họ thăm hỏi nữ quyến thì không tiện cho lắm, Minh Hoa Thường ra mặt là điều không thể tốt hơn được nữa. Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường đi về phía hậu viện, khi đi đến chỗ không người, Minh Hoa Thường lặng lẽ nói với Minh Hoa Chương một câu thế này: “Nhị huynh, muội có một suy nghĩ.”
“Hả?”
“Lần trước, lúc huynh thi hành nhiệm vụ và bị người ta mai phục, có thể thấy được rằng, trong Huyền Kiêu Vệ có người muốn hãm hại huynh. Nhưng rõ ràng cấp chữ Thiên là cấp bậc cao nhất, lại không cần phải thông qua điểm tin tức của Huyền Kiêu Vệ, nhiệm vụ được giao cho huynh thì sao có thể bị người ta chặn lại được? Muội nghĩ tới nghĩ lui, thấy lời giải thích hợp lý nhất cho vấn đề này đó chính là, Khống Hạc Giám có vấn đề. Cho nên muội nghĩ, chúng ta có thể cố ý truyền lên trên một tin tức giả, xem nó sẽ qua tay ai, dần dần loại trừ là có thể tìm ra được người muốn hại huynh.”
Ban đầu, lúc Hàn Hiệt lừa Minh Hoa Thường gia nhập, ông ta đã tâng bốc Huyền Kiêu Vệ như thần, như thể là chỉ cần tham gia vào thì có thể dưỡng già một cách dễ dàng. Ban đầu, Minh Hoa Thường cũng đã bị choáng váng đầu óc bởi cơ cấu và việc dưỡng già, sau khi tham gia vào thì nàng mới phát hiện ra là, muốn sống sót để giành được tiền dưỡng già trong Huyền Kiêu Vệ đâu có dễ dàng như vậy đâu.
Một năm nay nàng đã thực hiện nhiệm vụ mấy lần, dần dần, nàng cũng đã lần mò ra được quy luật vận hành của cơ chế này. Huyền Kiêu Vệ là một hệ thống tình báo ẩn giấu trong dân gian, nói trắng ra là sự kết hợp giữa hòm đồng và quan ác thời đầu Chu Võ, vừa thu thập tin tức tình báo, vừa thực hiện việc dò hỏi, ám sát, giám sát thực hiện nhiệm vụ. Chỉ có điều, người của Huyền Kiêu Vệ rải rác trong từng cấp bậc của triều chính, giống như là những đốm lửa nhỏ vậy, không để cho ai biết được.
Cấp bậc trong Huyền Kiêu Vệ được kiểm soát nghiêm ngặt, trận tuyến tầng tầng lớp lớp, giữ kín bí mật với nhau, lắm khi hai người trong cùng tổ chức đi ngang qua nhau mà lại không hề quen biết nhau. Cấp bậc trong Huyền Kiêu Vệ được chia ra làm bốn loại Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Trong đó, chữ Thiên mang cấp cao nhất, có thể trực tiếp gặp thánh nhan, có con đường tin tức riêng, còn con đường làm quan thì chỉ có thể nói là “một bước lên mây”, nhưng chỉ có một số lượng người rất ít có được may mắn đạt được cấp này; cấp Địa phụ trách thực hiện nhiệm vụ, cần đồng đội hợp tác với nhau, cho nên, trong bốn cấp, cấp Địa là ám vệ hiếm khi quen biết lẫn nhau nhất; Huyền và Hoàng là người thu thập tin tình báo thuần túy, Huyền giám sát triều thần quý tộc, Hoàng giám sát bách tính bình dân, phụ trách mọi việc bất kể to nhỏ và viết những chuyện xảy ra mỗi ngày ra giấy, đưa tới điểm thông tin, điểm thông tin của các cấp được người phụ trách duy trì, cuối cùng là tập hợp lại rồi đưa vào cung.
Bốn cấp bậc này phối hợp với nhau, dệt thành một bàn tay to lớn, khống chế triều chính trong tay Nữ hoàng. Nhưng các vấn đề mới cũng theo đó mà kéo đến. Một đội ngũ khổng lồ như thế, có thể tưởng tượng ra được lượng tin tức được truyền lên mỗi ngày sẽ nhiều đến mức độ nào; dù Nữ hoàng có thông minh đến đâu, thì chung quy lại, bà ấy cũng chỉ là người phàm mà thôi, không thể nào xem hết nhiều tin tức như vậy được. Thế cho nên, bà ấy lại thiết lập một nơi thu phát tình báo, chuyên môn xử lý thông tin trong Huyền Kiêu Vệ, gọi là Khống Hạc Giám.
Không sai, chính là Khống Hạc Giám mà ngoài phố truyền tai nhau nói rằng nơi đó chuyên tìm kiếm nam sủng cho Nữ hoàng. Dân gian vừa nghe đến Khống Hạc Giám là lại nghĩ đến Tiết Hoài Nghĩa, hai huynh đệ Trương gia, nghĩ đến chuyện chăn gối của Nữ hoàng. Nhưng thật ra, công năng thực tế của Khống Hạc Giám còn to lớn hơn rất nhiều so với suy nghĩ của dân gian.
Nếu như nói Huyền Kiêu Vệ là “tai mắt”, là “tay chân” của Nữ hoàng, vậy thì Khống Hạc Giám chính là “bộ não phụ” của Nữ hoàng. Người trong Khống Hạc Giám đều là cung nữ thái giám, những người này không có gia tộc để dựa vào, không con không cái, chỉ có thể dựa vào Nữ hoàng. Phần lớn những người này đều đã biết đọc sách và biết viết chữ. Tin tình báo mà Huyền Kiêu Vệ truyền về mỗi ngày sẽ được thông qua, tập hợp lại rồi đưa đến Khống Hạc Giám, sau khi những cung nhân này kiểm tra và đọc thì sẽ tổng kết ra những điểm quan trọng, cuối cùng là đưa cho Nữ hoàng xem qua. Nếu Nữ hoàng muốn làm gì thì cũng sẽ là do bọn họ soạn thảo mệnh lệnh, phát xuống cho mạng lưới ngầm của Huyền Kiêu Vệ ở ngoài cung, sau khi Huyền Kiêu Vệ cấp Địa tương ứng nhận được nhiệm vụ thì sẽ tiến hành thực hiện nhiệm vụ được giao.
Mặc dù Minh Hoa Thường chỉ là “tân thủ gà con”, nhưng nàng lại có một huynh trưởng cấp Thiên, cho nên cũng có thể nhờ vả được phần nào đó trên các con đường thu thập thông tin riêng. Nếu như tin tức của bọn họ bị lộ, vậy thì chứng tỏ, vấn đề không nằm ở ngoài cung mà là nằm ở trong cung.
Trong Khống Hạc Giám có người bán đứng “Song Bích”.
Nếu chỉ có một mình Minh Hoa Thường, chắc chắn là nàng sẽ lựa chọn im lặng, xuất động xuất kích không phải là phong cách của nàng. Nhưng nếu người bị tập kích là Minh Hoa Chương, vậy thì Minh Hoa Thường nàng sẽ không thể nào nhẫn nhịn được.
Nàng quyết không cho phép người muốn làm hại Minh Hoa Chương được xuất hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]