Hoàng hôn tháng Mười hai, tầng mây áp xuống như khối chì, vụn tuyết bay xuống từ bầu trời cao cao. Minh Hoa Thường ngồi ở trong một căn phòng trang nhã của lầu hai, ôm lò sưởi tay, nhìn hoa tuyết rơi xuống từ bầu trời tối tăm mịt mù.
Bấy giờ, có một cặp thiếu niên thiếu nữ vừa đến cửa quán, nữ tử cao gầy, tóc buộc cao, trông sáng sủa và hiên ngang. Vị lang quân bên cạnh thì môi hồi răng trắng, da thịt mềm mịn, bước đi tuỳ ý, trang phục cấm quân mà hắn ta đang mặc cũng đem đến cảm giác như là một tên trộm tinh ranh.
Minh Hoa Thường nhìn thấy họ thì vội nhoài người ra, vẫy vẫy tay và gọi to: “Nhậm tỷ tỷ, Giang Lăng, ở đây này.”
Nhậm Dao ngẩng đầu lên, nàng ấy thấy Minh Hoa Thường thì vẫy tay lại với nàng, đi vào trong quán. Minh Hoa Thường vội kêu tiểu nhị mang trà nóng lên, Nhậm Dao và Giang Lăng lần lượt ngồi xuống. Minh Hoa Thường hỏi: “Sao bây giờ hai người mới đến? Bắc Nha bận rộn đến thế cơ à?”
Vũ Lâm quân là thân binh của thiên tử, phải chú trọng nhiều thứ, quy tắc cũng nhiều. Mà gần đây họ còn phụ trách tuần tra Trường An nữa, thế nên, Nhậm Dao hoặc là bận trực ca đêm, hoặc là không thể nào đi ra ngoài được. Minh Hoa Thường phải tốn rất nhiều công sức để có thể gặp được cả Nhậm Dao và Giang Lăng lúc họ đều rảnh rỗi.
Nhậm Dao uống cạn chén trà chỉ trong một ngụm, khẽ nói “Cũng bình thường”, nhưng Giang Lăng lại bắt đầu lải nhải, phàn nàn: “Đâu có, chỉ có mỗi mình nàng ấy là ngốc nghếch như thế thôi. Vào buổi tối, mấy người tuần tra ban đêm khác đều không muốn đi, bèn giao việc cho nàng ấy, nhưng nàng ấy lại chẳng ngại mệt nhọc, sẵn lòng đồng ý; ban ngày thì vẫn cứ luyện tập như thường lệ. Ta cũng lo là sẽ có ngày nàng ấy đột tử trên sân huấn luyện. Ta không biết là ta đã nhắc nhở nàng ấy bao nhiêu lần rồi, vốn dĩ là có rất nhiều chuyện nàng ấy không cần phải làm, ta cũng bảo nàng ấy tìm cớ từ chối đi, nhưng nàng ấy cứ sống chết ngại nói ra lời từ chối như thế đấy.”
Minh Hoa Thường nhìn về phía Nhậm Dao, vẻ mặt Nhậm Dao vẫn bình thản, nhưng dưới mí mắt nàng ấy là vết xanh đen khó lòng mà che giấu được. Nàng ấy không phản bác, cũng không giải thích gì.
Có rất nhiều chuyện mà mấy nam nhân không thể hiểu được, mà kiểu đại thiếu gia được mọi người vây quanh từ nhỏ như Giang Lăng lại càng không thể hiểu thấu. Là vì Nhậm Dao ngại nói quá hay sao? Là vì nàng ấy không nhìn ra được những chuyện đó không thuộc bổn phận của nàng ấy hay sao? Tất nhiên là nàng ấy hiểu rồi, nhưng nàng ấy không thể nào từ chối được.
Nàng ấy là nữ Võ Trạng Nguyên duy nhất kể từ khi lập triều cho đến nay, chức vị Giáo úy Vũ Lâm quân này được bệ hạ khâm điểm, việc này đã khiến không biết bao nhiêu là quan lớn trong Binh bộ mất mặt. Nếu bây giờ nàng ấy lại “kén cá chọn canh” với mệnh lệnh của quan trên, vậy thì nàng ấy còn có thể đặt chân trong Vũ Lâm quân như thế nào nữa đây?
Ở một nơi toàn là nam nhân như thế, chỉ mỗi việc được ở lại thôi đã tiêu hao hết mọi sức lực của nàng ấy rồi.
Minh Hoa Thường thầm thở dài. Nàng đã tận mắt thấy Minh Hoa Chương bước từng bước đầy khó nhọc trong phủ Kinh Triệu như thế nào, nàng đau lòng thay cho Minh Hoa Chương khi thấy hắn bị quan trên gây khó dễ. Nhưng, song song với đó, ở nơi mà nàng không thể nhìn thấy, thì cả Nhậm Dao, Tô Hành Chỉ và Tạ Tế Xuyên, người nào cũng đều phải nỗ lực rất rất nhiều để có thể thích ứng với thân phận và môi trường mới. Có lẽ, ngoại trừ Giang Lăng ra, những người khác đều rất vất vả.
Hoặc có thể là Giang Lăng cũng chẳng dễ dàng gì. Theo như những gì mà người ngoài thấy, hắn ta có một người cha tốt, dù hắn ta có gây ra những sai lầm gì thì cũng đã có cha trải đường, quả thật là đã khiến cho người người ao ước được như thế. Nhưng Giang Lăng thật sự thích kiểu ưu ái này ư? Dù hắn ta có đạt được thành tựu gì bằng chính năng lực của bản thân, thì người khác cũng sẽ lơ đễnh nói rằng, còn chẳng phải là nhờ có cha hắn ta à.
Minh Hoa Thường không tiếp tục chủ đề này nữa, nàng cười nói: “Đã cực khổ như vậy rồi, vậy thì càng phải ăn một bữa thật là no nê mới được. Bữa ăn hôm nay ta mời, hai người muốn ăn gì?”
Về điểm này thì Nhậm Dao vô cùng tin tưởng vào Minh Hoa Thường, nàng ấy nói: “Bọn ta phải trực cả ngày, không có thời gian đi dạo trong Trường An, chắc chắn là muội biết nhiều đồ ăn thức uống ngon hơn bọn ta, muội cứ quyết định đi là được. Chỉ cần nhớ thêm một bình rượu nóng là được.”
Minh Hoa Thường cũng không khách sáo nữa, nàng nhanh chóng chọn món ăn, xong xuôi hết thảy thì nói: “Gần đây chợ phía Tây có rượu Mã Lãng đến từ nước Đại Thực, nghe nói là mùi vị khác xa rượu của Trung Nguyên. Hôm nay chúng ta đi nếm thử rượu mới nhé, hai người thấy thế nào?”
Tất nhiên là Nhậm Dao không có ý kiến gì rồi. Trường An là tòa thành có mọi thứ đa dạng nhất, phong phú nhất. Hàng ngoại nhập có ở khắp mọi nơi. Đã vào thành Trường An rồi, thì bất kể đó là người làm ăn hay là thực khách, ai nấy đều thoải mái tiếp nhận những đồ vật mới mẻ.
Minh Hoa Thường muốn uống rượu Mã Lãng, không bao lâu sau, tiểu nhị dâng đủ đồ ăn rồi thì lui xuống. Minh Hoa Thường cố ý chọn vị trí này, khung cảnh xung quanh khá là đẹp và yên tĩnh, cũng tiện cho việc trò chuyện. Minh Hoa Thường rót rượu, chân thành nói với Nhậm Dao và Giang Lăng rất: “Đa tạ hai người về chuyện lần trước. Chỉ là, trong khoảng thời gian này, phủ Kinh Triệu có nhiều việc, Nhị huynh của ta bận rộn công vụ, thật sự là huynh ấy bận rộn quá nên không có thời gian, bèn nhờ ta chuyển lời cảm tạ đến với hai người. Đa tạ hai người đã ra tay giúp đỡ.”
Nhậm Dao lắc đầu ra hiệu không sao, Giang Lăng tùy tiện nói: “Chúng ta là bằng hữu mà, nói mấy lời khách sáo này làm gì. Ngày đó hắn cũng bị thương không nhẹ, ta nhìn thấy hắn mà giật mình. Bây giờ vết thương của hắn đã tốt lên được chút nào chưa?”
Minh Hoa Thường khẽ cười, gật đầu và đáp: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Thật ra là chưa, ngày hôm sau Minh Hoa Chương đã phải tập trung vào vụ án nữa rồi. Tất cả mọi chuyện đều giống như suy đoán của hắn. Hôm đó, sau khi Ngụy Vương lục soát chùa một cách trắng trợn, trụ trì của chùa Phổ Độ đã cảnh giác hơn nhiều, ông ta lặng lẽ dọn dẹp hết những dấu vết có trong mật thất dưới mặt đất. Lúc Minh Hoa Chương đi đến đó thêm một lần nữa thì chỉ thấy một tế đàn trống rỗng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù gì thì Hoan Lạc Phật cũng là tín ngưỡng của Mật Tông. Mặc dù không phù hợp với thế tục, nhưng cũng không thể chỉ trích được. Nếu chỉ dựa vào việc bên dưới chùa Phổ Độ có mật đạo, thì không thể chứng minh được điều gì cả. Minh Hoa Chương chỉ đành tìm kiếm những chứng cứ mới. Mấy ngày nay hắn bận rộn đến mức không thấy bóng người đâu, nào có thời gian dưỡng thương nữa.
Giang Lăng tò mò mà hỏi: “Rốt cuộc là các ngươi đã làm gì mà lại chọc phải Ngụy Vương vậy? Ta nghe nói là, đêm hôm đó, Ngụy Vương đã đi đến phủ Trấn Quốc Công à?”
Trong cái thành Trường An này, làm gì có chuyện nào là bí mật. Chuyện Ngụy Vương xông vào phủ Trấn Quốc Công lúc đêm khuya nhanh chóng truyền đi khắp mọi nơi, bây giờ mọi người đều đang đoán xem Minh gia đã làm gì rồi mà lại đắc tội với Ngụy Vương. Những người có ý định qua lại thân thiết với Minh gia đều bắt đầu chần chừ, việc nghị thân của mấy người Minh Dư bị cản trở thêm một lần nữa. Giờ đây, phủ Trấn Quốc Công lại bị cảnh “gió thảm mưa sầu” vây lấy. Minh Hoa Thường không nói bọn họ biết rằng, có khả năng thông tin và thân phận Huyền Kiêu Vệ của bọn họ đã bị bại lộ rồi, nàng chỉ nói rằng: “Có liên quan đến vụ án này.”
Án giết người liên hoàn đã bị mọi người truyền tai nhau với tốc độ nhanh chóng. Khắp thành Trường An, không ai là không biết đến vụ án này. Nhậm Dao và Giang Lăng cũng bày ra vẻ mặt đã hiểu rõ, Nhậm Dao khẽ hỏi: “Chẳng phải là đã kết án rồi à?”
“Nhị huynh cảm thấy sự thật không phải là như thế, huynh ấy vẫn đang tự âm thầm điều tra.” Minh Hoa Thường giải thích một cách đơn giản như thế, dừng lại đúng chỗ: “Trong đó có một vụ án có chút liên quan đến Ngụy Vương.”
Chỉ với đôi ba câu như thế, Minh Hoa Thường đã để lộ ra rất nhiều thông tin, khác quá nhiều so với sự thật mà Kinh Triệu Doãn công bố. Nhậm Dao và Giang Lăng đều hiểu, họ cũng không hỏi thêm gì nữa. Hai người họ đang muốn nói lảng sang chuyện khác, không ngờ rằng, Minh Hoa Thường lại nghiêm mặt, nói: “Hôm nay đãi tiệc là vì muốn tạ ơn hai người, ngoài ra, ta còn có một việc muốn xin hai người giúp đỡ.”
…
Gió bấc rền vang, có một vị lang quân trẻ tuổi ghì cương ngựa, dừng lại trước cửa thôn. Hắn mặc trường bào màu chàm, khoác áo màu mực trên vai, thân hình hắn to lớn, thẳng tắp, thân thể như ngọc, động tác nhảy xuống ngựa đẹp đẽ lại linh hoạt, tựa như bức họa vẽ người bước giữa núi tuyết.
Một vị lang quân xuất sắc như thế này rất hiếm thấy, hoặc công khai hoặc lặng lẽ, người đi trên đường đều phải dành cho hắn một ánh nhìn. Trong những ánh mắt như thế, hắn vẫn thản nhiên như thường, chủ động cản một ông lão lại, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, nhà của Từ đại nương ở trong này à?”
Ông lão quan sát hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Từ đại nương nào?”
“Từ đại nương từng làm việc ở Lư gia trong thành Trường An.” Minh Hoa Chương nói: “Ta đến từ Trường An, có một số việc muốn hỏi bà ấy.”
Có thể là do sự nghiêm nghị chính khí nơi hắn khiến người ta hết sức tin phục, ông lão không nghi ngờ hắn là người xấu, cứ thế mà chỉ đường cho hắn biết. Minh Hoa Chương lần theo chỉ dẫn và tìm ra được nhà Từ đại nương, sau đó, hắn chậm rãi gõ cửa.
“Đến đây!” Tiếng đáp lời truyền từ trong nhà đến, rồi đến tiếng chân người chạy huỳnh huỵch tới, sau đó, người nọ mở cửa ra, người bên trong thấy Minh Hoa Chương thì ngây người ra. Đúng lúc đó, Minh Hoa Chương giải thích: “Ta là người của phủ Kinh Triệu trong Trường An, đến hỏi chuyện xưa của Lư gia. Xin hỏi, bà là Từ đại nương đúng không?”
…
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng sáng ngời chiếu xuống mặt đất, hắt ra những thứ ánh sáng chói mắt, so với không khí ngoài trời, không khí trong điện lành lạnh và tĩnh mịch, như hai thế giới đối lập nhau. Lư Độ quỳ gối trước bồ đoàn, hắn ta nhắm mắt niệm kinh, vô cùng tập trung.
Bấy giờ, chợt có một người quỳ xuống bên cạnh, vừa hay người nọ quỳ ở bên cạnh Lư Độ, nàng huơ huơ nén nhang trong tay, lẩm bẩm: “Mong Bồ Tát phù hộ, một nguyện con đường làm quan của Nhị huynh thông thuận, hai nguyện người nhà khỏe mạnh bình an, ba nguyện tìm được một vị lang quân như ý.”
Nàng nói xong thì ra vẻ ra dáng mà bái lạy ba lần, cắm nhang vào lư hương rồi nhẹ nhàng cất bước rời đi. Sau khi nàng đi, Lư Độ mở mắt ra, hắn ta không nhịn được mà quay đầu lại nhìn nàng.
Xem ra nàng chẳng mấy hứng thú với Phật, nguyện vọng cũng tầm thường vô cùng, nàng chính là kiểu tiểu nương tử Trường An trong tưởng tượng của mọi người – có gia đình hòa thuận, huynh trưởng yêu thương, lớn lên trong “chén vàng muỗng bạc”, lớn lên “giữa những đóa mẫu đơn”, mỗi cử chỉ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cho người ta thấy được khí chất của một con người lớn lên nơi đô thành, phiền não lớn nhất mỗi ngày đó chính là tìm được một vị lang quân môn đăng hộ đối. Nàng đi một mình trong chùa, thần thái cũng thản nhiên, tò mò nhưng không hề luống cuống, tỏ vẻ như đã thấy nhiều đến độ quen rồi.
Lư Độ nhận ra, hình như đây là nhị nương tử của phủ Trấn Quốc Công, huynh trưởng của nàng là tiến sĩ Minh Hoa Chương, dạo gần đây hắn vô cùng nổi tiếng, đang đảm nhiệm chức vụ ở phủ Kinh Triệu, vừa làm quan đã là hàng tứ phẩm, cũng là một vị tài tuấn thế gia vô cùng điển hình trong Trường An, cả cuộc đời thuận buồm xuôi gió như trong những câu chuyện truyền kỳ.
Hắn ra đã từng bắt gặp hai người lúc ở trong chùa Phổ Độ, hắn ta cũng biết là tình cảm huynh muội của hai người rất tốt. Một tiểu nương tử được yêu thương như vậy, tại sao hôm nay nàng lại xuất hiện một mình ở chùa Thanh Thiền cơ chứ?
Lư Độ không nhịn được, bèn đứng dậy, đi ra bên ngoài cánh cửa.
Minh Hoa Thường ngồi trên lan can, vươn tay với lấy hoa mai đỏ. Hoa mai đỏ tươi hơn cả máu, bị tuyết đè đến mức không thể không trĩu xuống. Nàng đưa tay phủi nhẹ tuyết đọng trên cánh hoa, một phần cổ tay lộ ra bên ngoài nhỏ nhắn và trắng trẻo vô cùng.
Lư Độ đứng phía sau nhìn cả một lúc lâu rồi mới chậm chạp đến gần, hắn ta nói: “Thi Tì Vương cắt thịt cho chim ăn, nương tử vì hoa mà phủi tuyết, nhị nương tử đúng là có Phật tính.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường quay đầu lại, nhìn thấy Lư Độ thì hơi kinh ngạc, có phần hơi câu nệ mà đứng dậy. Nhưng kiểu câu nệ này là sự dè dặt của quý nữ, trên mặt nàng vẫn là vẻ lễ độ lịch sự, tiến lùi thỏa đáng mà thỉnh an: “Lư tiến sĩ vạn an. Khiến Lư tiến sĩ chê cười rồi.”
Lư Độ điềm nhiên đáp lễ, hỏi: “Sao Minh nhị nương tử lại ngồi ở đây một mình?”
Minh Hoa Thường có chút xấu hổ, nàng nói: “Ta ra đây tìm a huynh, nhưng người của phủ Kinh Triệu nói là huynh ấy không có ở đây, ta không muốn về nên đi dạo quanh đây một vòng, chờ đến khi nào huynh ấy xong việc thì ta sẽ bảo huynh ấy đi dạo phố cùng ta.”
Lư Độ nói: “Gần đến cuối năm rồi, trong Trường An tốt xấu lẫn lộn, một mình nương tử ở bên ngoài như thế này, chỉ e là sẽ có phần hơi nguy hiểm.”
Minh Hoa Thường “vô tình” nói: “Hung thủ cũng đã bị bắt rồi, trên đường còn có nhiều người như thế nữa, nào có nguy hiểm gì đâu.”
Lư Độ không lên tiếng, hắn ta rũ mắt, không biết là đang nghĩ gì nữa. Minh Hoa Thường lại giống như một tiểu thư yêu kiều ngây thơ và hồn nhiên, dù ban đầu có cảnh giác, nhưng khi đã bắt đầu nói chuyện rồi thì nàng cũng dần mất đi đề phòng lúc ban đầu, nàng ríu ra ríu rít: “Vẫn là nhờ có Nhị huynh của ta, huynh ấy là lợi hại nhất. Trước kia quan viên của phủ Kinh Triệu đã mất bốn năm rồi mà vẫn không thể bắt được, nhưng huynh ấy vừa đến thôi mà hung thủ đã lọt lưới ngay luôn rồi. Tổ mẫu và phụ thân đều nói rằng, lần này Nhị huynh lập công lớn rồi, sau này con đường làm quan của huynh ấy sẽ càng thuận lợi hơn thế nữa. Bây giờ huynh ấy đã là tứ phẩm, Kinh Triệu Doãn cũng đã phá được vụ án lớn này rồi, chẳng mấy chốc huynh ấy sẽ được thăng chức cao, có lẽ đến lúc đó huynh ấy sẽ được nhậm chức Kinh Triệu Doãn, rồi sẽ trở thành quan tam phẩm. Nếu huynh ấy lại phá thêm được mấy vụ án đặc biệt nữa, được điều đến Lục bộ làm Thị lang, nói không chừng huynh ấy có thể trở thành Tể tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay đó!”
Con đường thăng quan như thế này lý tưởng quá mức, nhưng mà, khi kết hợp với gia thế, tướng mạo và xuất thân của Minh Hoa Chương, chỉ cần hắn có thêm chút may mắn nữa thôi, thì chưa chắc là bản lý lịch như vậy không thể thành sự thật. Lư Độ lẳng lặng nhìn Minh Hoa Thường, sau đó hắn ta nói: “Nhị nương tử quan tâm đến con đường làm quan của huynh trưởng đến vậy cơ à, xem ra tình cảm của hai người rất tốt.”
“Đó là điều đương nhiên.” Minh Hoa Thường đắc ý lắm, nàng nói: “Nhị huynh của ta là lang quân tốt nhất trong thành cả cái thành Trường An này, không, tốt nhất trên đời này mới phải. Một khoảng thời gian trước, vụ án giết người liên hoàn này đã gây xôn xao ầm ĩ như thế, nhưng sau khi Nhị huynh của ta tiếp nhận, chưa đến ba tháng mà huynh ấy đã phá được án rồi. Ta phải nói rằng, tội phạm trong Trường An nên sám hối, cải tà quy chính nhanh lên đi, hoặc là cách xa Ung Châu ra, còn không thì, nếu rơi vào trong tay huynh trưởng ta, ta bảo đảm huynh ấy sẽ khiến cho kẻ đó phải lộ nguyên hình, ân hận vì lúc đầu đã làm ra những chuyện sai trái!”
“Ồ?” Lư Độ thản nhiên đáp lời, rồi hắn ta hỏi: “Nhị nương tử tin tưởng Minh Thiếu doãn đến thế cơ à?”
“Đúng vậy.” Minh Hoa Chương nói như thể là lẽ hiển nhiên: “Ta không có nói bậy đâu nhé, ta có ví dụ chứng minh cho lời ta nói đó! Khoảng thời gian trước hung thủ ngụy trang nhiều như vậy, hao tốn nhiều tâm tư đến thế, đến cả nương tử Công phủ mà cũng lừa ra ngoài rồi giết chết người ta cho được, nhưng lại chẳng thể trốn chạy khỏi lòng bàn tay của Nhị huynh ta. Vụ án giết người của kẻ đó náo loạn đến mức độ ấy rồi, nhưng cũng chỉ xứng đáng trải đường cho Nhị huynh của ta mà thôi. Nhờ phúc của hắn ta mà bây giờ Nhị huynh ta nổi danh khắp Trường An, trong tương lai, nếu huynh ấy có bay cao lên tận mây xanh, thì cũng chỉ là lẽ hiển nhiên thôi!”
Minh Hoa Thường càng nói thì mặt mày nàng càng hớn hở, nàng nói xong thì mới phát hiện ra là Lư Độ đã không đáp lời nàng cả một lúc lâu rồi, thế là nàng thấy hơi lúng túng, khẽ sờ vào mũi, nói: “Xin lỗi, ta nói nhập tâm quá, Lư tiến sĩ là người lịch sự tao nhã, chắc là ngươi không thích nghe mấy chuyện đẫm máu này đâu. Không làm phiền Lư tiến sĩ nữa, tiểu nữ cáo lui trước.”
Lư Độ ngước mắt lên, khẽ cười một tiếng rồi đáp: “Nhị nương tử khách sáo rồi, mấy năm gần đây ta một lòng hướng Phật, cũng không biết quá nhiều về những chuyện đang lưu hành trong Trường An. Nương tử đang định đi đâu thế?”
Minh Hoa Thường tùy ý lau đi vệt nước trên đầu ngón tay mình, nói: “Đi đâu cũng được, chủ yếu là chờ Nhị huynh ta, huynh ấy đã đồng ý là sẽ đưa ta đi mua hoa đăng Tết Nguyên tiêu rồi.”
Lư Độ mỉm cười mà nhìn Minh Hoa Thường, vẫn giữ sự lịch sự đúng mực mà hỏi: “Nếu nhị nương tử không chê, chi bằng để ta đưa nương tử đi xem chùa Thanh Thiền nhé?”
Minh Hoa Thường khẽ run lên, đôi mắt nàng lập tức tỏa sáng, vẻ ngạc nhiên không sao giấu đi được trên gương mặt yêu kiều ấy: “Được đó, từ lâu ta đã nghe nói Lư tiến sĩ có học thức uyên bác, tinh thông Phật lý, vậy thì làm phiền Lư tiến sĩ rồi.”
Trường An có tuyết rơi, chùa bổ như được bao phủ trong lớp áo bạc, gỗ sam tĩnh mịch, Lư Độ chậm rãi dẫn Minh Hoa Thường đi trên một con đường mòn, kể về lai lịch từng sân viện dọc đường đi, Minh Hoa Thường nghe đến mức mê say, than thở từ tận đáy lòng: “Lư tiến sĩ, ngài biết nhiều thật đó, sa di chùa Thanh Thiền không nói hay bằng ngài đâu.”
Lư Độ cười nhạt, nhìn qua bóng cây um tùm bị bao phủ dưới lớp tuyết trắng, nói: “Ở đây lâu rồi, đương nhiên là sẽ biết nhiều. Có đôi khi, ta cũng hy vọng ta hoàn toàn không biết gì cả.”
“Lư tiến sĩ nói gì vậy, dù sao thì trải nghiệm nhiều cũng còn hơn là không có trải nghiệm gì mà.” Minh Hoa Thường nói xong thì không nhịn được mà che miệng lại, khẽ hắt hơi một cái. Lư Độ thấy thế thì vội nói: “Xem ta này, quên mất nhị nương tử là một cô nương, sơ suất rồi. Mấy ngày trước vừa có tuyết rơi, nhị nương tử không ngại theo ta vào phòng thiền uống vài ngụm trà nóng để ủ ấm thân thể chứ?”
Minh Hoa Thường cụp mắt lại mà ho khan, lông mi khẽ rũ xuống, không thể thấy rõ thần thái trong ánh mắt. Đến khi nàng thả tay xuống thì hai mắt nàng đã sáng lấp lánh, nàng vui vẻ đồng ý: “Được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]