Lá rụng xào xạc, mặt trời ngả về phía Tây, trong rừng cây vang tiếng vù vù, trước lúc bầu trời hoàn toàn tối đi, cuối cùng Minh Hoa Chương cũng đạp lên ánh chiều tà mà đến đây. 
Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường đi thỉnh an phu nhân Thành Quốc Công và Thành Quốc Công cùng mình, cảm tạ họ một cách vô cùng trịnh trong xong rồi mới cáo từ. Hai người đi ra ngoài, Minh Hoa Thường ngạc nhiên hỏi hắn rằng: “Nhị huynh, sao huynh đi lâu vậy?” 
Ban đầu nàng đã nghĩ rằng, trễ nhất là tới chiều Minh Hoa Chương sẽ đến đón nàng, nhưng nàng cứ đợi mãi, đợi đến khi trời sắp tối hẳn thì hắn mới xuất hiện. 
Minh Hoa Chương bước đi trong gió thu lạnh lẽo, giọng điệu của hắn nghe vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, nói: “Đến giờ Thân là ta đã hỏi xong bên phía Quốc Tử Giám rồi, ta định đến đón muội nhưng trong cung triệu tập gấp nên ta mới đến trễ.” 
Minh Hoa Thường nghe Minh Hoa Chương nói rằng hắn vừa rời cung để đến đây thì lấy làm kinh hãi: “Huynh vừa xuất cung à?” 
Minh Hoa Chương gật đầu, bọn họ đã ra khỏi phủ Thành Quốc Công rồi. Trên đường người đi kẻ lại, Minh Hoa Chương không muốn nói quá nhiều lời về những chuyện trong cung, thế nên hắn chỉ nói: “Muội lên xe trước đi, những chuyện còn lại thì về rồi hẵng nói.” 
Minh Hoa Thường cũng biết đạo lý “tai vách mạch rừng”, nàng dằn sự lo lắng ấy xuống, vịn vào tay mà Minh Hoa Chương lên xe. Minh Hoa Chương đợi nàng ngồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-bich/3506568/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.