Ngụy Vương và Thiệu Vương đều có lòng oán hận, vừa bắt đầu quyết đấu là đã đằng đằng sát khí. Bên phía Ngụy Vương, ngoại trừ Tô Hành Chỉ ra thì toàn là người trong quân ngũ. Họ ra tay hung hãn, cũng không hề quan tâm đến bất kỳ một quy tắc nào, rất nhiều lúc họ cứ xông thẳng về phía người ta. 
Trong trận tranh tài này, đừng nói đến quả bóng to bằng nắm tay bị người ta cướp đi liên tục từ trong đám ngựa chạy loạn, chỉ riêng việc bảo vệ chính mình thôi mà đã chẳng dễ dàng gì rồi. Vừa vào trận thì Lý Trọng Nhuận đã bắt đầu hối hận, hối hận vì mình liều lĩnh quá. Nếu biết trước Ngụy Vương không từ thủ đoạn như thế thì hắn ta không nên mềm lòng, không nên thêm hai gánh nặng là Nhậm Dao và Giang Lăng vào đội của mình làm gì, thậm chí là nên đổi hai người Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên thành binh sĩ chuyên nghiệp hơn. 
Nhưng mà, Lý Trọng Nhuận lại không ngờ rằng, trong trận đấu, bốn người mà hắn ta cho là vướng víu ấy lại thể hiện ra được một sự điêu luyện và ăn ý vượt xa mức bình thường. Bốn người họ phân công nhau rõ ràng, Minh Hoa Chương dùng tay ra hiệu một cái là mấy người khác hiểu được chiến thuật của hắn ngay, rồi mọi người nhanh chóng điều chỉnh vị trí, đánh úp, giả vờ tấn công, phá vòng vây để chuyền bóng,… họ luôn hợp tác với nhau rất khăng khít. Nếu phải đặt lên bàn cân để so sánh thì, Lý Trọng Nhuận và Lâm Tri Vương lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-bich/3499539/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.