Trong phòng, thùng gỗ được đặt sau bức bình phong, hơi khói trắng tỏa ra hầm hập, đôi uyên ương trên bức bình phong cứ như thế là biết cử động vậy. Vì để tăng tính “kích thích” cho những vui thú của chốn này, Thiên Hương các đã đặc biệt thiết kế bình phong thành kiểu mờ mờ “nửa kín nửa hở”, lúc có người tắm ở bên trong, người ở bên ngoài có thể nhìn thấy bóng dáng người ở bên trong một cách vô cùng mông lung, mang đến một cảm giác tuyệt mỹ như là che nửa mặt mà ôm đàn tỳ bà trong lòng vậy.
Tất nhiên là, dù bức bình phong này “hở” hết đi chăng nữa thì Giang Lăng cũng không biết cách dùng.
Hơi nước mịt mờ, đêm xuân ngắn ngủi, ngày lành cảnh đẹp như thế này, người trong phòng cầm tay nhau mà trông vào, sáu mắt nhìn nhau, tình ý như được kéo dài dằng dặc.
Thế nhưng mà, thực tế là ba người chỉ đứng mặt đối mặt với nhau như thế thôi, địch không động thì ta cũng không động, chẳng ai nói với ai câu nào. Cuối cùng, Giang Lăng không thể kìm nén được nữa, giữa cơn ngượng ngùng ấy, lòng hắn ta còn dâng lên chút cảm giác uất ức, hắn ta lên tiếng: “À, ừm, hay là chúng ta thử thương lượng một chút xem, tiếp sau đây chúng ta nên làm thế nào?”
“Ngươi muốn tắm thì cứ tắm đi.” Minh Hoa Thường nói: “Dù sao thì bọn ta cũng sẽ không nhìn ngươi đâu.”
Nhậm Dao ngáp một cái, nàng ấy nói: “Phải đó, nhớ làm nhanh nhanh một chút, ngươi đường đường là một đại nam nhân, chỉ tắm rửa thôi mà sao lại lề mề thế không biết?”
Giang Lăng không hiểu sao lòng mình lại sinh ra thứ loại cảm giác “sự trong sáng khó bề giữ gìn”, hắn ta im lặng nắm chặt cổ áo của mình, hỏi hai người họ: “Tắm thì tối nay khỏi cần, nhưng đêm nay chúng ta phải làm sao đây?”
“Ngươi nói sớm đi chứ.” Nhậm Dao từ từ đứng lên, nàng ấy hoạt động cánh tay một chút rồi đi về phía giường: “Tắm thì tắm, không tắm thì không tắm, ta chưa từng gặp người nào lề mề như ngươi đâu. Buổi tối không ngủ thì còn có thể làm gì được nữa đây? Đã lăn lộn cả một ngày trời rồi, ta đã buồn ngủ từ lâu lắm rồi.”
Giang Lăng thấy Nhậm Dao đi về phía chiếc giường duy nhất trong phòng, tâm tình hắn ta bắt đầu hoảng hốt: “Chờ đã, đứng lại!”
Nhậm Dao dừng lại một chút, nàng ấy quay đầu lại mà nhìn hắn ta, rõ ràng là từ ánh mắt ấy, nàng ấy đang muốn nói rằng: “Tốt nhất là phải có việc gì đó đi đấy”. Giang Lăng lắp bắp cả một lúc lâu rồi mới tích tụ đủ sự dũng cảm để nói: “Ở đây còn có một chiếc trường kỷ nữa.”
“Ta muốn ngủ trên giường này.” Minh Hoa Thường nhẹ nhàng nhắc nhở hắn ta: “Giang Lăng, ngươi đừng mang gánh nặng tâm lý đấy nhé, ngươi yên tâm, ta và Nhậm tỷ tỷ đã bàn bạc với nhau rồi, hai chúng ta tin tưởng ngươi, vậy nên ngươi không cần để ý đến sự khác biệt giữa nam và nữ.”
“Ta để ý!” Giang Lăng nghĩ đến cái cảnh phải ngủ chung giường với Nhâm Dao là lại thấy buồn nôn: “Không được, dù gì thì nàng ta cũng là nữ tử mà, sao có thể ngủ chung giường với ta được chứ? Nếu như bị đồn ra ngoài thì ta sẽ phải cưới nàng ta đấy!”
“Câm miệng!” Nhậm Dao nghe thấy thế thì đỏ mặt, cầm gối ngủ lên rồi ném vào mặt Giang Lăng: “Ai muốn ngủ với ngươi cơ chứ?”
Giang Lăng không lường trước được nên khi chiếc gối ấy bị ném tới, nó đã khiến hắn ta ngã ngồi xuống đất. Giang Lăng tức giận hất chiếc gối sang một bên, vừa mở mắt ra là đã thấy Minh Hoa Thường nhìn mình với ánh mắt “ân cần”, nàng nói: “Đang suy nghĩ cái gì vậy? Ý ta là, Nhậm tỷ tỷ ngủ trên giường, ta ngủ trên trường kỷ, ngươi ngủ trên sàn.”
Giang Lăng ngây người ra, càng tức giận hơn: “Dựa vào đâu cơ chứ?”
Hắn ta đã lớn đến chừng này rồi, áo quần còn là lượt như thế kia, được nuông chiều từ bé. Đến nỗi, chỉ uống một ngụm canh thôi mà cũng cần có người thổi cho nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng hắn ta, nào đã từng bị ai đối xử hà khắc như thế này đâu?
Minh Hoa Thường nói: “Trong bao sương chỉ có một chiếc giường, một chiếc trường kỷ, chắc chắn là phải có người ngủ dưới sàn. Thân là nam nhân duy nhất, hẳn là ngươi sẽ không nỡ lòng để cho hai nữ nhân yếu đuối chúng ta ngủ trên sàn nhà đâu nhỉ?”
Bấy giờ hắn ta mới chợt nhớ ra rằng, bọn họ đều là những nữ nhân yếu đuối, Giang Lăng tức giận đến nỗi phải thở hổn hển và trừng mắt với họ. Minh Hoa Thường thấy đã đủ rồi bèn kìm nụ cười của mình lại, lên tiếng: “Được rồi, ta chỉ trêu ngươi thôi, ta và Nhậm tỷ tỷ đành chen lấn nhau trên giường một chút, ngươi tự ngủ trên trường kỷ đi.”
Thế thì còn tạm được, Giang Lăng ôm gối mà bò từ dưới sàn nhà lên, xuất phát từ tình cảm đồng đội, Minh Hoa Thường đưa tay ra để kéo hắn ta lên. Ngay lúc Giang Lăng đang định nắm lấy ngón tay của Minh Hoa Thường, thì chợt có tiếng gõ cửa vang lên từ phía sau lưng hắn ta.
“Thưa khách quan, nước sắp nguội rồi, ngài đã tắm xong chưa?”
Đây là giọng nói của Minh Hoa Chương! Minh Hoa Thường thấy vô cùng vui mừng, rụt tay lại theo phản xạ. Giang Lăng không ngờ rằng nàng sẽ làm như thế, hắn ta chợt ngã nhào xuống đất, vang lên một tiếng “ầm” rất vang.
Thế nhưng, Minh Hoa Thường lại không thèm nhìn người dưới đất, nàng đi lướt qua Giang Lăng, hào hứng chạy ra cửa: “Đến đây, đến đây.”
Minh Hoa Thường mở cửa ra, thấy ngoài cửa có một tạp dịch. Hắn rũ mắt, khẽ nói: “Bà chủ sợ nước nguội nên phái tiểu nhân đi hỏi xem khách quan có yêu cầu gì khác không.”
Minh Hoa Thường nói: “Chúng ta tắm rửa xong rồi, ngươi có thể vào xách nước được rồi đấy.”
Chúng ta?
Minh Hoa Chương khẽ cau mày, bình tĩnh đáp lại và tự nhiên bước vào bao sương.
Giang Lăng và Nhậm Dao nhìn về phía cửa bằng vẻ mặt nghi hoặc, tại sao Minh Hoa Thường lại để cho người lạ đi vào? Nhưng mà, đừng nói là… trông người này khá quen mắt.
Minh Hoa Chương bỗng ngẩng đầu lên, bấy giờ, như có một tia sáng sắc lạnh phóng ra từ ánh mắt hắn: “Ngươi gọi muội ấy là cái gì?”
Được rồi, bây giờ Giang Lăng đã có thể khẳng định được rồi, đúng là người này quen mắt thật. Giang Lăng liếc nhìn vẻ mặt Minh Hoa Chương, có vẻ như hắn ta khá hoảng hốt, chợt hỏi: “Sao ngươi lại thành ra như thế này rồi?”
Minh Hoa Chương thờ ơ lạnh lùng: “Bảo các ngươi đến thanh lâu điều tra án mạng, đâu có bảo các ngươi đến ăn chơi hưởng lạc. Các ngươi đang làm cái gì thế?”
Minh Hoa Thường nhìn một vòng quanh phòng. Giờ đây, nến đỏ cao cao, hơi nước mờ ảo, y phục của Giang Lăng xộc xệch, hắn ta còn đang ngã dưới đất, tay thì ôm gối, xoa mông, trông không nghiêm túc, chỉnh tề gì thật.
Minh Hoa Thường vội vã giải thích: “Nhị huynh, huynh đừng hiểu lầm, Giang Lăng trượt chân nên vô tình ngã xuống đất, không liên quan gì đến bọn muội đâu.”
Giang Lăng trợn to hai mắt, còn chưa kịp trách Minh Hoa Thường ác độc thì đã nghe thấy Minh Hoa Chương nói: “Không phải là ta đang hỏi muội, ta đang hỏi hắn ta cơ, ban nãy ngươi gọi muội ấy là gì?”
Giang Lăng chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra được, thì ra “quan” và “cướp” là người cùng một nhà. Giang Lăng “hừ” một tiếng, không do dự gì mà nằm thẳng xuống đất, giơ một chân lên rồi lắc lắc, nói: “Là “cục cưng” á, bọn họ là thị nữ yêu quý của ta, nếu không gọi là “cục cưng” thì chẳng lẽ lại gọi là “bảo bối” à?”
Làm thế có khác nào đang nhảy nhót trên “bãi mìn” của Minh Hoa Chương đâu, Minh Hoa Chương lạnh lùng chất vấn hắn ta: “Ngươi có thể chọn cho bọn họ một cái tên giả, ngươi đã đọc sách nhiều năm như thế, chỉ việc chọn bừa ra hai cái tên thôi mà cũng không được ư?”
“Càng nhiều tên giả thì càng phát sinh nhiều sai lầm, nếu chẳng may ta sốt ruột rồi gọi sai thì phải làm sao? Chẳng thà cứ thống nhất gọi là cục cưng hết đi.” Giang Lăng liếc mắt nhìn Minh Hoa Chương một cái rồi nói tiếp: “Chúng ta đã gọi như vậy cả ngày nay rồi, ngươi chỉ là huynh trưởng của nàng ấy thôi, cũng có phải là trượng phu của nàng ấy đâu. Mà nàng ấy còn không thèm để bụng nữa kìa, vậy thì tại sao ngươi lại không vui cơ chứ?”
Minh Hoa Chương nhìn Giang Lăng chằm chằm, ngón tay trông như đang muốn động đậy. Minh Hoa Thường vội giảng hoà: “Nhị huynh, huynh bỏ qua đi mà, chỉ là một cái tên giả thôi, muội không để bụng đâu.”
Minh Hoa Chương quay đầu lại mà nhìn nàng một cái, Minh Hoa Thường không hiểu tại sao mà nàng bỗng thấy sống lưng mình lạnh buốt. Minh Hoa Thường gãi tay, tâm trí cực kỳ bối rối.
Nàng thấy mình rất thấu tình đạt lý, biết cân nhắc tình hình chung, nhưng tại sao huynh trưởng của nàng lại không vui thế nhỉ?
Nhậm Dao thấy biểu cảm của Minh Hoa Chương có gì đó không ổn, nên nàng ấy lấy một cái gối khác ra, tức giận đánh Giang Lăng một cái, sau đó nàng ấy nói: “Ngồi yên đi. Ngươi đến rất đúng lúc, bọn ta phát hiện ra một chuyện, đang định nói cho ngươi biết.”
Giang Lăng bất đắc dĩ khoanh chân lại và ngồi xuống, Minh Hoa Chương ngồi xuống chỗ Minh Hoa Thường vừa mới đứng, dù sắc mặt trông rất lạnh lùng nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến trạng thái hiện giờ của hắn, hắn bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Minh Hoa Thường ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Minh Hoa Chương, nàng giơ tay muốn rót trà cho Minh Hoa Chương, nhưng lại bị Minh Hoa Chương đè mu bàn tay lại: “Đừng rót, ba người nhưng lại dùng bốn chén trà, người ngoài sẽ nhìn ra được sơ hở này.”
Minh Hoa Thường sửng sốt: “Vậy thì huynh phải uống trà như thế nào đây?”
Minh Hoa Chương trông rất bình thản khi nói rằng: “Ta dùng của muội là được rồi.”
Giọng nói của Minh Hoa Chương nhẹ nhàng như tuyết rơi trong gió xuân vậy, Giang Lăng và Nhậm Dao không hề nghe thấy. Dù có nghe thấy thì họ cũng không quan tâm, huynh muội dùng chung một chén trà là chuyện bình thường mà.
Minh Hoa Thường nghe xong thì vô cùng sửng sốt.
Dùng chung một chén trà à? Nàng vô thức nhìn bộ ấm trà của mình, mép chiếc cốc sứ màu xanh đậm như có in dấu nước. Lỗ tai Minh Hoa Thường bỗng nóng lên, nàng vừa tự nhủ với mình rằng, huynh muội ruột thịt làm như vậy là chuyện bình thường, vừa mất tự nhiên mà rót đầy chén trà.
Chén trà làm bằng sứ có màu xanh ngọc được đặt trước mặt Minh Hoa Chương, nhưng Minh Hoa Chương trông như đang chuyên tâm nghe Nhậm Dao nói, không hề động đậy. Nhậm Dao chọn ra những điểm quan trọng nhất để nói: “Hôm nay, sau khi Minh Hoa Thường đi ra ngoài, lúc bọn ta ở trong bao sương nói chuyện với tú bà, bọn ta đã thu được một tin tức ngoài ý muốn, nhưng bọn ta không biết có quan trọng hay không. Thì ra Ngọc Quỳnh là con gái của một quan gia. Khi nàng ta bốn tuổi, gia tộc bị cuốn vào cuộc đấu đá của triều đình, thế nên bây giờ nàng ta mới bị sa vào con đường phong trần lầm lạc này.”
Ánh mắt Minh Hoa Chương trở nên sâu thẳm, hắn hỏi: “Cha của nàng ta tên gì?”
“Việc này thì ta không biết, chỉ là, nghe nói nàng ta họ Triệu, cha nàng ta từng là “trụ cột” trong triều. Tuy nhiên, mười sáu năm trước, Thái tử Chương Hoài mưu phản, cha nàng ta bị phát hiện ra là đồng phạm nên đã xử trọng hình. Cha, huynh trưởng và đệ đệ nàng ta đều bị chặt đầu, những nam đinh khác thì bị đày đi xa ba nghìn dặm, nữ quyến bị đưa đến Giáo phường ty. Không lâu sau khi mẹ và tỷ tỷ của nàng ta bị đưa vào giáo phường, họ đều đã qua đời, cả gia đình chỉ còn mỗi mình nàng ta là vẫn còn sống cho đến ngày nay.”
Minh Hoa Thường không nhịn được mà buông tiếng thở dài khi nghe thấy gia đình của Ngọc Quỳnh gặp kết cục bi thảm như vậy, nàng bất giác thở dài nên không kìm thanh âm ấy lại được. Nhưng nàng lại không để ý thấy rằng ngón tay của Minh Hoa Chương đột ngột siết chặt lại.
Minh Hoa Chương hỏi: “Thật ra cha nàng ta là người thân tín bên cạnh Thái tử Chương Hoài?”
“Có lẽ vậy.” Nhậm Dao nhún vai: “Mười sáu năm trước, vào thời Vĩnh Huy. Khi đó Cao Tông lâm bệnh nặng, trong triều đình nổi sóng, mỗi ngày đều có rất nhiều người bị cuốn vào cuộc tranh đấu ấy, ai biết hoàn cảnh của gia đình họ ra sao đâu?”
Minh Hoa Thường cũng thở dài: “Đúng vậy, mười sáu năm trước chúng ta chỉ vừa mới được sinh ra thôi.”
“Các ngươi?” Không biết tại sao mà Giang Lăng luôn chú ý tới những điểm vô dụng này: “Năm nay các ngươi chỉ mới mười sáu thôi ư?”
“Đúng vậy.” Minh Hoa Thường chỉ vào Minh Hoa Chương: “Có lẽ là hai người không tin đâu, nhưng huynh trưởng của ta là người nhỏ tuổi thứ hai trong tổ chúng ta đấy.”
Giang Lăng, Nhận Dao và Tạ Tế Xuyên đều mười bảy tuổi, Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường là hai anh em song sinh, năm nay hai người họ chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi.
Giang Lăng và Nhậm Dao đều nhìn sang phía Minh Hoa Chương như thể là đã nhìn thấy ma. Chẳng trách tại sao bọn họ lại kinh ngạc đến thế, vì Minh Hoa Chương mang đến cho người ta cảm giác quá trầm ổn và quá đáng tin cậy, còn Minh Hoa Thường thì cả ngày cứ nói về huynh trưởng của mình, nàng khiến Giang Lăng và Nhậm Dao vô thức coi Minh Hoa Chương như là huynh trưởng của mình. Nhưng cuối cùng Minh Hoa Chương lại kém họ một tuổi ư?
Giang Lăng bỗng cảm thấy mình thật vô dụng, lòng Nhậm Dao cũng trào dâng cảm giác bức bối. Minh Hoa Chương ho nhẹ một tiếng: “Đừng ngắt lời, tiếp tục nói về chuyện của hoa khôi đi.”
Nhậm Dao nói tiếp: “Thật ra không có gì đâu. Bà chủ nói Ngọc Quỳnh có tài năng thiên phú, nàng ta khổ công học hành trong giáo phường, khi chỉ mới mười ba tuổi thôi mà đã học được rất nhiều thứ. Cả hát ca lẫn vẽ vời, nàng ta đều vô cùng giỏi. Nàng ta là người duy nhất có thể thực hiện thủy ấn họa [*]. Đến cả đồ đệ của Diêm đại sư cũng không biết vẽ nữa kìa. Chỉ là, Ngọc Quỳnh thanh cao, nàng ta nói rằng tỳ bà thì ai ai cũng có thể nghe được, nhưng tranh vẽ thì không phải ai cũng có thể ngắm mà hiểu. Cho nên, nàng ta chỉ biểu diễn tài năng của mình cho người am hiểu hội họa, mà thủy ấn họa lại còn là nghệ thuật, không phải ra giá cao bao nhiêu cũng được. Nếu không hợp tính với nàng ta, nàng ta cũng chẳng thèm vẽ. Gần đây nàng ta chỉ dùng bút pháp thủy ấn này một lần duy nhất, có lẽ là thể hiện cho Trương Tử Vân. Chẳng trách tại sao Trương Tử Vân lại mừng vui khôn xiết đến nhường ấy, đến nỗi vứt bỏ đi xác thịt mình, hòa nhập tâm hồn vào nghệ thuật vẽ tranh.”
[*] Thủy ấn họa là một hình thức nhuộm màu cho nhiều chất liệu khác nhau, chủ yếu là giấy, vải, gỗ, da bằng cách thả màu loang tự do trên mặt nước đã làm dày để vân màu tạo ra ngẫu nhiên, sau đó nhúng vật cần nhuộm màu vào, màu sẽ bám chắc lên trên bề mặt.
Minh Hoa Thường vừa nghe vừa thở dài, Minh Hoa Chương cụp mắt, trầm ngâm suy tư. Giang Lăng nói: “Thật ra ta đã muốn hỏi từ lâu lắm rồi, cái gọi là thủy ấn họa là cái gì thế?”
Hàng mi Nhậm Dao khẽ lay động, nàng ấy sững người ra cả một lúc lâu. Minh Hoa Thường thành thật lắc đầu: “Đừng nhìn ta, trong số bốn bộ môn cầm kỳ thi họa, ta không biết một cái nào hết, ta không hiểu đâu.”
Giang Lăng chậm rãi chặc lưỡi: “Ta tưởng chỉ có mình ta không hiểu thôi, thì ra các ngươi đều không biết à? Thế mà các ngươi còn “kẻ xướng người họa” nói rằng mình tài giỏi?”
Nhậm Dao đỏ mặt: “Liên quan gì tới ngươi?”
Minh Hoa Chương hoàn hồn lại, hắn nói: “Đây là một loại nghệ thuật vẽ tranh, vẽ trên mặt nước, sau đó dùng giấy Sinh Tuyên [*] để hút mực, về chi tiết thì ta không rõ, hôm khác bảo Tạ Tế Xuyên biểu diễn cho các ngươi xem.”
[*] Sinh Tuyên hay còn gọi là giấy xuyến sống, là giấy được sử dụng trực tiếp sau khi sản xuất từ nguyên liệu chính, không cần phải trải qua các giai đoạn thêm phụ liệu. Tức là, không quét thêm lớp phèn lên bề mặt giấy. Do đó, giấy Sinh Tuyên có độ loang, độ hút nước cao, tính nhuận mực cao, thường dùng trong trường hợp cần tận dụng độ loang của mực và nước trên giấy, sử dụng bát mặc họa pháp, vẽ tranh thủy mặc tả ý. Khi viết lên giấy Sinh Tuyên, sử dụng mực đặc sẽ dễ viết và khống chế mực hơn. Khi vẽ thì cần nắm vững mực nước và tốc độ để đạt được hiệu quả như mong muốn. (Nguồn: Thư pháp dụng phẩm)
Mỗi một đường nét trên gương mặt Giang Lăng đều không còn ở đúng như vị trí chúng vốn được đặt ở đó nữa, hắn ta rất khó nói được cảm xúc trong mình bây giờ là gì: “Cái này mà hắn ta cũng hiểu nữa à?”
“Không hiểu thì bảo hắn ta đi học.” Minh Hoa Chương vẫn bình tĩnh khi nói ra những lời “đáng sợ”: “Ta vẫn chưa thể kết luận được tai nạn của Sơn Trà có liên quan gì đến hung thủ hay không, nhưng phải hết sức cẩn thận, đêm nay các ngươi đừng ngủ, canh giữ kỹ càng Phong Tình Tư Uyển. Ta nghi ngờ rằng tối nay hung thủ sẽ đến hiện trường. Dù hắn ta có cố tạo ra ảo giác về một căn phòng bí mật như thế nào đi chăng nữa, thì chúng ta chỉ cần để mắt đến Phong Tình Tư Uyển là có thể “ôm cây đợi thỏ” được rồi.”
Minh Hoa Thường và Nhậm Dao đều đồng ý, Minh Hoa Thường lặng lẽ suy nghĩ lại, vì sao nàng không nghĩ đến chiêu “ôm cây đợi thỏ” thế nhỉ? Ngay sau đó, nàng nghe thấy Minh Hoa Chương nói: “Ba người các ngươi chen chúc trong một căn phòng, góc độ quan sát quá hạn chế, không thể theo dõi Phong Tình Tư Uyển được, cho nên, tốt nhất là chia phòng ra làm hai, để Minh Hoa Thường đến Hoa Đôi Cẩm Uyển ở.”
Mọi người trong phòng đều sửng sốt, Minh Hoa Thường là người đầu tiên hoàn hồn lại, hoảng sợ nói: “Nhị huynh, không thể như thế được đâu. Hoa Đôi Cẩm Uyển ở sát bên cạnh hiện trường án mạng đó!”
“Ta biết.” Minh Hoa Chương thản nhiên liếc nhìn nàng một cái: “Tội ác là do con người gây ra, nào phải do yêu ma quỷ quái, muội không dám ở nơi đó à?”
Minh Hoa Thường ngây người ra, bấy giờ, nàng không biết nên nói cái gì nữa.
Mặc dù nàng tin chắc vào câu “cây ngay không sợ chết đứng”, trên đời này không có ma, chỉ có người làm chuyện ác mà thôi. Nhưng mà, nếu bảo nàng vào một nơi sát bên cạnh “nhà ma” để ở, thì thật sự là nàng không dám.
Minh Hoa Thường cố gắng cứu vãn: “Thật ra muội có thể…”
Ở chung với Giang Lăng, Nhậm Dao, nàng không quan tâm đến sự khác biệt giữa nam và nữ đâu, thật đó.
Nàng còn chưa nói xong mà Minh Hoa Chương đã bất thình lình cắt ngang lời nàng: “Nếu muội sợ đến thế, vậy thì ta sẽ ở cùng với muội.”
——————
Tác giả nói:
Minh Hoa Chương: Chân tướng đã được phơi bày, nói nhiều thứ như vậy, nhưng thật ra tâm tư chỉ hướng về một điều duy nhất mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]