Giang Lăng phẫn nộ lên án, Minh Hoa Thường sờ sờ mũi, cũng thấy hơi xấu hổ. 
Nhưng mà, hy sinh bằng hữu để bảo vệ huynh trưởng mà, nàng cũng đâu thể để cho vị huynh trưởng tuấn tú, ngọc thụ [*] danh chấn khắp đế đô một mình gánh vác cái danh “rong chơi thanh lâu” được, vậy nên, chỉ đành để cho Giang Lăng gánh thôi. 
[*] Ngọc thụ ở đây chỉ người tài ba. 
Minh Hoa Thường nghiêm mặt, nói: “Khi gặp đại sự, cần gì phải quan tâm đến vinh nhục của bản thân mình? Chúng ta là người phải làm đại sự, không thể giới hạn bản thân mình trong từ thanh danh được. Lát nữa người của Thiên Hương các sẽ tới, chúng ta tranh thủ phân công nhiệm vụ trước đi. Giang Lăng, Nhậm tỷ tỷ, lát nữa hai người chặn tú bà và Ngọc Quỳnh lại, cố gắng nói mấy chuyện sáo rỗng với bọn họ, rồi sau đó dò hỏi bọn họ về các mối quan hệ trong Thiên Hương các này. Còn ta thì sẽ ra ngoài xem xét cấu trúc của Thiên Hương các, cố gắng tới hiện trường án mạng xem thế nào.” 
Nhậm Dao hơi do dự: “Một mình muội ra ngoài à? Có phải là quá nguy hiểm rồi hay không?” 
“Không sao đâu.” Minh Hoa Thường nói: “Bây giờ chúng ta là thị nữ của Giang Lăng mà, Thiên Hương các e ngại quyền thế của Giang An Hầu, không ai dám làm gì ta đâu. Ngược lại, nếu tỷ bỏ công tử lại một mình rồi ra ngoài cùng ta thì mới dễ bị lộ tẩy.” 
“Huống hồ chi…” Minh Hoa Thường chớp mắt mấy cái, nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-bich/3470661/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.