Ba người Minh Hoa Thường nhìn nhau, đều cảm thấy không rét mà run. Giang Lăng không nhịn được thì thào: "Dám dùng cấm quân chôn cùng, không muốn sống nữa ư?"
Một khi loại chuyện này bị phát hiện, vậy thì không chỉ là mất đầu mà sẽ liên lụy đến cả tộc.
Nhậm Dao nhíu mày hỏi: "Thế chúng ta có tra nữa không?"
Nàng cho rằng đây chỉ là vụ án liên quan tới mạng người, động cơ giết người cũng chỉ là vì tình vì tài vì thù, ai ngờ vậy mà lại liên lụy tới một manh mối đáng sợ như vậy.
Hiện tại bọn họ chưa dính sâu vào, còn kịp bứt ra. Nếu như tra tiếp, thật sự phát hiện có người vượt quá giới hạn, vậy thì bọn họ báo cáo hay là không báo cáo?
Không báo nghĩa là bao dung phản tặc, cùng tội với tạo phản, báo cáo lại sẽ khiến triều đình vất vả lắm mới trở nên yên ổn lại lần nữa rung chuyển.
Cảnh rối loạn thời đại quan ác tùy ý hãm hại tạo phản còn rõ mồn một trước mắt Nhậm Dao. Lúc ấy nàng còn nhỏ, cực kỳ chán ghét những kẻ tiểu nhân làm xằng làm bậy kia. Nàng thực sự không muốn khiến bản thân cũng trở thành loại người này.
Minh Hoa Thường im lặng hồi lâu rồi nói: "Bây giờ trời cũng đã tối rồi, không tiện tra án. Hôm nay có thể dừng ở đây, tất cả chúng ta về nhà suy nghĩ cẩn thận, nếu như còn muốn tra tiếp thì ngày mai gặp nhau ở chỗ cũ. Nếu như không muốn lẫn vào vũng nước đục này, vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-bich/3441730/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.