Nghe thấy ma quỷ quấy phá, đám đông lập tức trở nên hỗn loạn. Như Ý hơi sợ hãi, theo bản năng tới gần Minh Hoa Thường: "Nương tử..."
Minh Hoa Thường đè tay nàng ấy lại, nói: "Không sao. Chúng ta đang ở trong chùa mà, ma quỷ nào có thể chạy tới trước mặt Phật Tổ chứ?"
Minh Hoa Thường còn khá bình tĩnh, người xung quanh đã xôn xao bàn tán: "Xảy ra chuyện gì thế? Ngỗi trạch là nhà ai?"
"Ngỗi trạch cách đây không xa, cũng ở trong phường Sùng Nghiệp, chính là tòa nhà trồng cây hòe đằng trước. Ngỗi chưởng quỹ mới vừa mở rộng tòa nhà, đang lúc vẻ vang đấy, sao lại có ma quỷ?"
Nói đến đây, trong đám đông có người hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí nói: "Đó là các ngươi không biết, Ngỗi gia buôn bán con rối, nghe nói... con rối của nhà họ là sống, đi lại khắp cả tòa nhà đấy."
Tất cả mọi người đang vây xem hít hà một hơi, lao nhao hỏi: "Chuyện này là thật à? Nhưng mà con rối là để hầu hạ người chết, nếu thứ này sống..."
Như Ý nghe mà run lẩy bẩy, nàng ấy mới quay về từ vườn Phi Hồng, bị xác chết nữ không có mắt dọa cho vô cùng hãi, sợ nhất là nghe mấy chuyện ma quỷ này. Nàng ấy níu chặt y phục của Minh Hoa Thường, sợ sệt nói: "Nương tử, chúng ta mau đi thôi."
Con rối là đồ để chôn cùng người chết, thường được các gia đình quyền quý dùng khi xử lý việc tang lễ. Quý tộc sợ sau khi chết xuống bên dưới không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-bich/3424240/chuong-26.html