Giang Lăng nghẹn họng, kịp thời ngậm miệng lại, nuốt lời chưa kịp nói ra lại.
Minh Hoa Chương đã đi ra ngoài, Thái Bình Công chúa vội vã theo sau. Giang Lăng nhìn bóng lưng người trước mặt, cảm thấy hơi hoang mang.
Là do hắn quá thông minh nên cô độc, hay là hắn không hiểu heo?
Đêm tối sao thưa.
Tạ Tế Xuyên trốn sau núi giả, dè chừng nhìn ra phía trước. Hắn lại lần nữa cảm thán mình kết bạn vô ý, loại chuyện vừa nguy hiểm vừa xui xẻo này... luôn là hắn làm.
Minh Hoa Chương hình dung người này cực kỳ chuẩn xác, nam nhân kia mặc y phục màu lam làm bằng vải thô, xuất thân quân ngũ, hung hãn tàn nhẫn lại nhạy bén, giống một con sói săn mồi, nhạy cảm đến đáng sợ đối với cảnh vật xung quanh. Nhiều lần Tạ Tế Xuyên suýt chút nữa đã lộ, hắn không dám cách quá gần, chỉ có thể theo dõi từ xa.
Nam nhân kia cẩn thận quan sát sau lưng, sau đó lập tức chui vào trong rừng. Tạ Tế Xuyên nhìn rừng cây tối om phía trước, lông mày nhíu chặt.
Vào canh giờ này trong rừng sẽ không có ai, hắn ta vào rừng làm gì? Có hai loại khả năng, một là Tạ Tế Xuyên bị phát hiện, hắn ta đang cố ý dụ Tạ Tế Xuyên vào đó, sau đó nhân cơ hội mai phục; hai là hắn ta muốn đến hiện trường giết người giải quyết hậu quả hoặc là phần còn lại.
Hiện trường vụ án mạng thứ ba còn chưa tìm được, nếu như có thể đi theo hắn ta tìm được hiện trường, không thể nghi ngờ sẽ chứng thực chuyện hắn ta giết người. Thế nhưng nếu đoán sai thì Tạ Tế Xuyên sẽ rơi vào nguy hiểm...
Tạ Tế Xuyên đắn đo nửa ngày, cuối cùng quyết định đánh cược một lần, cược phán đoán của hắn là đúng. Hắn để lại tín hiệu cho Minh Hoa Chương ở ven đường, lại lần nữa cầu nguyện, hi vọng Minh Hoa Chương có thể đến nhanh một chút.
Còn không đến nữa thì cái mạng nhỏ của Tạ Tế Xuyên nguy mất.
Tạ Tế Xuyên cẩn thận bước vào rừng cây, mỗi một bước đều giẫm lên vết chân của người đi trước, không hề để lại vết tích. Hắn nương theo thân cây che chắn, chậm rãi đuổi kịp dấu chân của hung thủ. Tạ Tế Xuyên lặng lẽ thò đầu ra, nhìn thấy một nam tử áo lam đang đứng thẳng đưa lưng về phía hắn, mải mê làm gì đó.
Tạ Tế Xuyên không thể hiểu nổi hiện trường án mạng có gì đáng hưng phấn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn tiếp tục quan sát. Cuối cùng nam nhân kia cũng đã phát tiết đủ rồi, sửa sang lại quần áo xong, bắt đầu vùi lấp vết máu trên mặt đất.
Lúc chạng vạng tối, vì muốn đặt thi thể vào trong viện nhóm Minh Hoa Thường trước khi bọn họ quay về, sau khi giết người hắn ta chưa kịp xử lý hiện trường, chỉ vội vàng rải một lớp đất lên rồi đi. Hiện tại hắn ta muốn xóa sạch tất cả dấu vết, vùi đống đất cát bị dính máu xuống càng sâu, sau này sẽ không ai biết từng có một người chết ở nơi này.
Động tác của hắn ta vô cùng nhanh nhẹn, nhìn ra được là một người có kinh nghiệm, chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành.
Lúc này đến lượt Tạ Tế Xuyên nóng vội, vào sâu trong rừng dấu chân lại càng ít, vì ẩn núp nên Tạ Tế Xuyên phải bất đắc dĩ đạp lên trên mặt tuyết bằng phẳng không có dấu chân. Chỉ cần hắn ta quay về, nhìn thấy dấu chân nhiều ra trên mặt tuyết thì sẽ đoán được là mình bị theo dõi.
Bằng hình thể và sức lực tàn nhẫn của hắn ta, Tạ Tế Xuyên đối đầu với hắn ta một mình thì chưa chắc... Không phải là chưa chắc, chắc chắn là đánh không lại.
Tạ Tế Xuyên lại lần nữa kêu gọi Minh Hoa Chương trong lòng, hắn vừa âm thầm kêu gào xong, trong rừng bất ngờ truyền đến tiếng nhánh cây bị đạp gãy. Tạ Tế Xuyên hoảng sợ, còn không đợi hắn kịp phản ứng lại, hung thủ đã ý thức được mình bị theo dõi, lập tức quay đầu lại như sài lang, phi thẳng vào trong rừng.
Hướng hắn ta lựa chọn chính là hướng Tạ Tế Xuyên đang đứng.
Tạ Tế Xuyên thầm rủa một câu đen đủi, cũng mặc kệ có thể bị bại lộ hay không, lập tức quay người chạy ra ngoài. Nhưng mà đã rét vì tuyết lại giá vì sương, người phía sau nóng lòng lập công, còn chưa vây kín đã kêu gào ùa lên, hoàn toàn bại lộ vị trí.
Hung thủ là người xảo trá cỡ nào, chẳng mấy chốc hắn ta đã tìm được lỗ hổng, đánh mạnh một đường chạy ra ngoài cánh rừng.
Đều đã theo dõi tới đây, lại để cho hắn chạy thoát thì chẳng phải là thất bại trong gang tấc? Nhưng Tạ Tế Xuyên nhìn lực độ khi hung thủ ra tay, vẫn lựa chọn bo bo giữ mình.
Sau khi Minh Hoa Chương đi bẩm báo Thái Bình Công chúa thì lập tức dẫn theo viện binh đến trợ giúp Tạ Tế Xuyên. Hắn mò theo ký hiệu tìm tới rừng cây này, Minh Hoa Chương bảo người của Thái Bình Công chúa tản ra, vây quanh nơi này từ bốn phương tám hướng.
Kẻ này cực kỳ hung hãn, không thể tiến công bằng sức mạnh, phải cẩn thận mai phục, một đòn thành công. Điều quan trọng nhất khi mai phục là phải bình tĩnh, rõ ràng hắn đã ba lần bảy lượt nhắc bọn họ phải bình tĩnh, chờ sau khi vây kín mới ra tay, không cần phải tham công liều lĩnh, không ngờ vẫn hỏng chuyện.
Minh Hoa Chương bước nhanh đuổi theo hướng hung thủ chạy trốn, nhưng vẫn chậm một bước, để cho hắn ta trốn thoát.
Tạ Tế Xuyên nhìn thấy thế thì vội vàng gọi hắn lại: "Cảnh Chiêm, đừng đuổi theo, nơi này là trang viên của Thái Bình Công chúa, hắn ta chạy được mùng một không chạy được mười lăm, từ từ rồi bắt cũng được."
Tạ Tế Xuyên cảm thấy đã tìm được hung thủ, việc tiếp theo đơn giản thì là tốn thể lực, không có gì để lo. Mà tâm trạng Minh Hoa Chương lại hoàn toàn ngược lại, hắn cau mày nói: "Nếu không thể tóm được loại người cùng hung cực ác này ngay, sau này sẽ càng khó bắt. Sơn trang rộng lớn như thế, hắn ta lại rành địa hình, nếu hắn ta tùy tiện tìm nơi hẻo lánh trốn đi thì chúng ta biết tìm thế nào?"
"Đây là chuyện mà Thái Bình Công chúa nên nghĩ ngợi." Tạ Tế Xuyên đi tới, vỗ lên vai Minh Hoa Chương, nói: "Chớ ôm việc vào người, chúng ta đã làm chuyện nên làm, những việc khác là việc của các nhân vật lớn. Bằng tài lực của Thái Bình Công chúa, ngươi còn sợ bà ấy không bắt được một tên nô tài bỏ trốn hay sao?"
Đương nhiên Minh Hoa Chương không lo cho Thái Bình Công chúa, sắc mặt hắn nghiêm túc, nói: "Nhưng ta lo hắn ta bị ép nóng nảy sẽ tiếp tục gây án, kéo càng nhiều người làm đệm lưng."
Nói đến đây, Minh Hoa Chương giật mình, bỗng mở to hai mắt: "Không ổn, nhị nương!"
-
Minh Hoa Thường thu dọn đơn giản xong, tắt đèn lên giường. Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có việc, không thể vừa dính gối đầu đã ngủ như trước kia, trong cơn mơ màng, nàng loáng thoáng nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gào.
Minh Hoa Thường mở to mắt, cẩn thận nghe một lúc rồi xoay người đẩy Nhậm Dao: "Nhậm tỷ tỷ, hình như bên ngoài đã xảy ra chuyện."
Nhậm Dao cũng không ngủ sâu lắm, Minh Hoa Thường mới gọi hai tiếng nàng ấy đã tỉnh. Hai người bọn họ vội vàng thay y phục, Minh Hoa Thường mở cửa, phát hiện mấy người Chiêu Tài cũng đã tỉnh dậy, xúm lại bên cạnh mình, hoảng sợ nói: "Nương tử, bên ngoài có người cầm đuốc tuần tra, hình như đang bắt hung thủ giết người."
"Hung thủ giết người?" Minh Hoa Thường thì thào: "Xem ra, bọn họ đi tìm Thái Bình Công chúa. Nhóm nhị huynh có ở đây không?"
Chiêu Tài vội vàng chạy tới hành lang ngoài phòng gõ cửa, không lâu sau đã hấp tấp chạy về: "Nương tử, trong phòng nhị lang quân không có động tĩnh. Lang quân sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
Minh Hoa Thường hiểu rõ trong lòng, nói: "Có lẽ bọn họ đã ra ngoài. Chiêu Tài, gọi tất cả mọi người tụ tập lại, phái hai người tuần tra dọc theo tường viện. Công chúa sai người của mình đi bắt hung thủ, chắc chẳng bao lâu sau sẽ có kết quả. Chúng ta chỉ cần chống qua quãng thời gian loạn nhất này, đừng bị người lợi dụng sơ hở là được."
Chiêu Tài phát hiện nhìn thì nương tử nhà các nàng không ôm chí lớn, ôn tồn hòa nhã, nhưng gặp chuyện lại rất có quyết đoán. Ngay cả Nhậm Dao cũng bị sự bình tĩnh của nàng lây nhiễm, cao giọng nói: "Lấy thương của ta tới. Yên tâm, có ta ở đây, còn chưa tới lượt đám trộm cắp đó gây sự."
Minh Hoa Thường lại đi gõ cửa phòng chính, kết quả phát hiện Giang Lăng cũng không có mặt. Được, hiện tại trong viện chỉ còn một đám nữ quyến bọn họ, may mà Minh Hoa Chương để lại đám thị vệ và người hầu của hắn, lại tăng thêm báo nô chăm Bảo Bảo, Nhậm Dao chơi thương, bọn họ cũng có thể tự vệ.
Tất cả mọi người tụ ở sảnh chính, Minh Hoa Thường trông thấy Bảo Bảo kiêu kỳ bước tới thì hai mắt sáng lên, vội nói: "Bảo Bảo, tới chỗ ta này!"
Tiếc rằng Giang Lăng không ở đây, Bảo Bảo vô cùng cao quý lạnh lùng, hoàn toàn không thể lấy lòng được. Minh Hoa Thường hao hết tất cả vốn liếng cũng chẳng có chút tiến triển nào, đầu óc chợt lóe lên, nhớ tới thịt khô mà mình mang từ Lạc Dương tới đây, đó chính là sản phẩm mới của Kim Ngọc Mãn Đường.
Minh Hoa Thường nói: "Chiêu Tài, đi lấy thịt hươu khô tới đây."
Chiêu Tài nhìn con vật có thể cắn chết người kia, chần chừ nói: "Nương tử, dù sao nó cũng là dã thú, sợ là sẽ khiến người bị thương."
"Không đâu." Minh Hoa Thường nói: "Trái tim động vật còn sạch sẽ hơn người nhiều, chỉ cần chúng ta không thương tổn nó thì nó sẽ không chủ động tấn công. Hơn nữa còn có báo nô ở đây mà."
Các quý tộc thích đi săn, mèo rừng đến từ Tây Vực, hiếm lạ, quý báu lại có thể dẫn ra ngoài đi săn, rất có thể diện, là vật nuôi rất thịnh hành ở hai Kinh. Mà các quý tộc chỉ ham thích mới mẻ, cũng không thực sự muốn nuôi những động vật này, cho nên mới sinh ra báo nô.
Báo nô là nô lệ Tây Vực, chuyên môn chăn nuôi, huấn luyện dã thú giúp quý tộc. Giang Lăng đến sơn trang cũng dẫn báo nô tới, có thể thấy được là nhà hắn giàu có cỡ nào. Loại mèo rừng giống như Bảo Bảo đều là được huấn luyện từ nhỏ, vô cùng gần gũi với người và bảo vệ chủ, Minh Hoa Thường không sợ sẽ bị Bảo Bảo cắn bị thương.
Chiêu Tài không khuyên nhủ được Minh Hoa Thường, chỉ có thể nhận lệnh rời đi. Chẳng mấy chốc nàng ấy đã quay về, Minh Hoa Thường rất kiên nhẫn, nàng cầm thịt khô, đặt trước mặt Bảo Bảo một khoảng xa. Bảo Bảo ngửi ngửi, cẩn thận tha tới ăn, Minh Hoa Thường lại lập tức thả một miếng, đồng thời lặng lẽ tới gần một bước.
Minh Hoa Thường thấy Nhậm Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm động tác của mình thì ngầm hiểu, đặt một miếng thịt vào trong tay Nhậm Dao rồi nói: "Nhậm tỷ tỷ, tỷ cũng qua đây, có khi Bảo Bảo càng muốn gần gũi với tỷ đó."
Nhậm Dao cầm thịt trong tay, vẫn hơi ngượng ngùng, không ngờ sau khi Bảo Bảo ăn liền mấy miếng thịt thì cũng bắt đầu thèm ăn, vậy mà lại trực tiếp tiến lên, ngậm thịt khô từ trong tay nàng.
Nhậm Dao ngây người, Minh Hoa Thường nhân cơ hội sờ lên người Bảo Bảo một cái, vừa lòng đẹp ý nói: "Quả nhiên Bảo Bảo cũng rất thích Nhậm tỷ tỷ."
Bảo Bảo bận rộn ăn thịt hươu khô, mặc cho nữ nhân kia làm xằng làm bậy trên người nó. Ngón tay Minh Hoa Thường luồn qua những sợi lông trên người Bảo Bảo, thầm nghĩ vuốt tới vuốt lui quả nhiên rất dễ chịu. Chẳng trách Giang Lăng thích nuôi mèo rừng và báo, vừa có thể làm thú cưng lại có thể làm hộ vệ, nếu như nàng có tiền thì cũng thích nuôi.
Minh Hoa Thường tiếc nuối thở dài một tiếng, động tác trên tay càng không khách khí.
Rốt cuộc Nhậm Dao vẫn là một cô nương mười bảy tuổi, chẳng mấy chốc đã bị con mèo to hấp dẫn. Hai người bọn họ vây quanh mèo rừng tấm tắc, hoàn toàn quên mất bên ngoài. Bỗng nhiên, cửa sân vang lên một trận tiếng gõ dồn dập: "Minh nương tử, hung thủ trốn thoát rồi. Nhị lang quân không yên lòng về ngươi, sai ta tới đón ngươi đến nơi an toàn."
Chiêu Tài, Như Ý nghe vậy thì hoảng sợ: "Cái gì? Bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ ư?"
Nhậm Dao cau mày nói: "Tên ác ôn kia cố ý thả người chết vào trong viện của chúng ta, có thể thấy được là có rắp tâm không tốt. Chỉ sợ hắn ta sẽ tìm đến chúng ta, ta thì cũng không sao, Minh nhị nương muội tay trói gà không chặt, mau chuyển tới nơi khác tránh đi."
Chiêu Tài, Như Ý cũng luôn miệng xác nhận, Chiêu Tài lập tức muốn đi thu dọn đồ đạc, lại bất ngờ bị Minh Hoa Thường gọi lại: "Chờ một lát."
Minh Hoa Thường nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, hỏi: "Hôm nay là Tắc Thực đi theo bên cạnh nhị huynh, tại sao không phải là Tắc Thực tới truyền lời?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]