Dùng thiện quá sớm, Ngụy Vô Tiện chán đến mức nằm sấp trên giường chơi đùa một ít đồ chơi nhỏ, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đều đi ra ngoài, một mình hắn luôn cảm thấy không có ý nghĩa. Cũng may không bao lâu Lam Vong Cơ liền trở về, Ngụy Vô Tiện nghi hoặc đứng dậy: "Sao lại mau như vậy trở về rồi?" Lam Vong Cơ đi đến bên giường vươn tay về phía hắn, ánh mắt nhu hòa hỏi: "Ngụy Anh, có muốn xuống núi không?" Ngụy Vô Tiện sửng sốt, tùy tiện vui vẻ nở nụ cười, hắn giữ chặt tay Lam Vong Cơ đưa tới vui vẻ nói: " Đi! Chúng ta đi đâu chơi?" Hắn thật ngớ ngẩn! Ở Vân Thâm bất tri xứ bất tiện, bọn hắn có thể xuống núi chơi a! Tìm một nơi mà không ai biết hắn, đừng nói là nắm tay, hắn dính vào Lam Vong Cơ cả ngày cũng không sợ! Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng phấn khởi, lập tức từ trên giường nhảy xuống, liên thanh nói: "Cái gì? Xuống núi? Khi nào? Hôm nay?" Thấy hắn vui vẻ như vậy, Lam Vong Cơ cũng lộ ra nụ cười mỏng: "Được. " Ngụy Vô Tiện đôi mắt sáng lấp lánh, muốn mang theo Lam Vong Cơ lung tung bất kì đâu hiện tại là có thể đi! Hắn vừa kéo Lam Vong Cơ đi ra ngoài vừa nói: "Có muốn mang theo Tiểu Bính Quả không? Có vẻ như cũng đã lâu lắm rồi, không đưa nó ra ngoài chơi. " Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, lần này chúng ta không đi xa, trong vòng mười ngày trở về. " Ngụy Vô Tiện phản ứng lại, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ còn phải đổi lại! Hắn nhấp vào đầu: " Không mang Tiểu Bính Quả. Ừm... Không đi xa, chúng ta có thể đến Dương Châu không? Có thể đi thuyền, hôm nay có thể đến. " Lam Vong Cơ: "Được." " Vậy thì xuống núi đi!" - Ngụy Vô Tiện nói. Lam Vong Cơ còn nói: "Được." Ngụy Vô Tiện hưng phấn mở cửa, thiếu chút nữa đụng phải Lam Hi Thần muốn vào cửa, cũng may Lam Hi Thần nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai hắn, Ngụy Vô Tiện giật mình, khó trách hắn mới vừa rồi vẫn cảm thấy quên gì đó? " Vong Cơ nói với ngươi?" - Lam Hi Thần thấy Ngụy Vô Tiện cười đến rạng rỡ, đuôi lông mày, khóe mắt đều là dáng vẻ vui vẻ cũng nở nụ cười dịu dàng hỏi thăm. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, tim đập không biết vì sao tăng tốc độ, hắn nhìn Lam Hi Thần ôn nhu đôi mắt mềm mại, hai má đột nhiên cũng dâng lên nhiệt, hắn nhịn không được run rẩy lông mi né tránh ánh mắt Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, ngươi cũng đi sao?" Lam Hi Thần cười khẽ một tiếng: "Đương nhiên, khó nói Ngụy công tử muốn một mình cùng 'Ta' đi ra ngoài sao?" Ngụy Vô Tiện có chút ngượng ngùng, Lam Vong Cơ thấy thế tiếp lời nói: "Canh giờ không còn sớm, nên đi rồi? " Ba người đi ra khỏi Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện đi ở giữa, không thể nắm tay Lam Vong Cơ, Hắn dứt khoát cầm Trần Tình xoay chuyển, cây sáo màu đen cùng với cái mặt dây đỏ tươi xoay quanh đầu ngón tay trắng nõn, vô cùng bắt mắt. Ngụy Vô Tiện quay mấy vòng trong chốc lát phát hiện Lam Hi Thần vẫn nhìn hắn, không khỏi đưa Trần Tình đến trước mặt hắn, nghiêng đầu hỏi: "Muốn thử không?" Lam Hi Thần giật mình, đưa tay đón Trần Tình, có chút luống cuống nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, hắn chưa từng thử chuyển sáo, nhất thời không biết bắt đầu như thế nào. Ngụy Vô Tiện nhìn đôi mắt màu sáng này, tim đập thình thịch, hắn cuống quít quy kết là hắn chưa bao giờ ở trong mắt Lam Vong Cơ, đã gặp qua loại tình cảm này, sau đó cúi đầu nắm lấy tay Lam Hi Thần dạy hắn làm thế nào để lấy sáo sẽ dễ dàng hơn để di chuyển. Ngón tay trắng như tuyết mảnh khảnh nhẹ nhàng dừng ở mu bàn tay, ngón tay, mỗi lần chạm vào đều giống như có người cầm lông vũ nhẹ nhàng ở trên trái tim Lam Hi Thần gãi nhẹ một cái, khiến Lam Hi Thần rung động. Lam Hi Thần chỉ có thể cố gắng tập trung chú ý đi nghe Ngụy Vô Linh nói, để tránh Ngụy Vô Tiện phát hiện dạy một người lâu như vậy từ nào cũng không nghe vào. Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện buông tay hắn ra, Lam Hi Thần thiếu chút nữa không nhịn được đưa tay giữ chặt hắn, cũng may là kịp thời tỉnh táo đi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, muốn dùng ánh mắt hỏi không phải là đến lúc kiểm tra thành quả học tập của hắn, chờ đợi lại thấy không xa, một đám thiếu niên đi tới, đồng loạt khom người hành lễ 。 Ngụy Vô Tiện cười hỏi: "Các ngươi đây là vừa mới trở về? Đi đâu rồi?" Các thiếu niên đáp: "Đi Thải Y trấn." Nơi các đại thế gia nếu xuất hiện tà túy thì đương nhiên dân chúng sẽ đến xin giúp đỡ, nếu không phải là tà sùng quá lớn, bình thường sẽ giao cho tuổi trẻ trong nhà. Ngụy Vô Tiện nghe được bọn họ nói là từ Thải Y trấn trở về, lúc nào cũng nổi hứng hỏi bọn hắn gặp gì, nhìn thấy gì, làm những gì. Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ cũng nhìn qua, một đám tiểu bối chợt cảm thấy lực áp tăng lên gấp bội, an tĩnh một lát nữa mới bảy miệng tám lưỡi nói ra. Ngụy Vô Tiện vừa nghe vừa bình giá, hoặc khẳng định hoặc chỉ ra chỗ không đủ để khuyến khích bọn hắn chú ý lần sau, nói đám thiếu niên lần này làm rất không sai, Ngụy Vô Tiện cười khen ngợi bọn hắn, đem một đám thiếu niên khen đến mặt đỏ bừng. Lam Tư Truy nhìn bọn hắn đi về phía cửa núi, mở miệng hỏi: "Ngụy tiền bối các ngươi muốn xuống núi?" " Đúng vậy! Đã lâu lắm rồi, ta không xuống núi, đi chơi vài ngày." - Ngụy Vô Tiện cười khanh khách nói. Lam Tư Truy nhìn "Lam Vong Cơ" cầm Trần Tình trong tay, tảng đá lớn trong lòng buông xuống một chút, hắn vừa mới nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và "Lam Vong Cơ" nắm tay nhau, bây giờ lại muốn cùng nhau xuống núi, nghĩ đến hắn không cần phải lo lắng nữa. Trong mắt hắn vui mừng nhìn Ngụy Vô Tiện muốn cười, nhìn thấy tầm mắt Lam Tư Truy rơi xuống trên người Lam Vong Cơ, đột nhiên ngây người Ngụy Vô Tiện cuối cùng nhịn không được nở nụ cười: "Tư Truy, muốn cái gì?" Lam Tư Truy, nhìn về phía "Lam Hi Thần", hỏi: "Ngụy tiền bối, Trạch Vu Quân cũng cùng các ngươi đi?" "Ừm, a thế nào?" Lam Tư Truy há miệng, cuối cùng vẻ mặt rối rắm lắc lắc đầu, không nói nữa. Ngụy Vô Tiện bị hắn chọc cho cười, Lam Tư Truy thật bộ dạng lo lắng cho hắn và Lam Hi Thần chạy trốn. Cười một hồi, hắn vỗ vai Lam Tư Truy nói: "Tư Truy a, đừng suy nghĩ quá nhiều." - Miễn cho càng nghĩ càng lệch lạc. Nhìn bóng lưng ba người Ngụy Vô Tiện đi xa, Lam Tư Truy rơi vào trầm tư, lời nói của Ngụy tiền bối là gì? Ý là sao? Thật sự, hắn nghĩ nhiều? Lam Cảnh Nghi đi một đoạn đường mới phát hiện Lam Tư Truy còn ngốc đứng tại chỗ, buồn bực đi về hỏi hắn: " Tư Truy ngươi muốn gì sao?" Lam Tư Truy một lát, quyết định hỏi quan điểm của Lam Cảnh Nghi, đương nhiên, phải thay đổi cách để hỏi. "Cảnh Nghi, nếu đạo lữ ngươi chưa tới có một ngày cùng.... nắm tay người bằng hữu thân nhất của ngươi, ngươi nghĩ gì?" Lam Cảnh Nghi:...Đang yên đang lành thì sao đột nhiên hỏi loại vấn đề này. Hắn hạ xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, cau khuôn mặt nói: "Bọn hắn là ai sao nắm tay?" Lam Tư Truy suy tư một hồi, nói: "Ừ.... Đó là đạo lữ của ngươi, ngồi, nàng ấy đứng dậy và sau đó bằng hữu ngươi kéo nàng ấy tay..." Lam Cảnh Nghi thở phất ra, cảm thấy thoải mái một chút, nhưng lông mày vẫn cau lại: " Vậy hẳn là lo lắng nàng ngã đi!" ' Như vậy a...." - Lam Tư Truy còn cảm thấy có chút không đúng, thông qua cảm giác của hắn cảm thấy nếu hỏi tiếp, Lam Cảnh Nghi sẽ nổi giận, liền gật đầu không nói được rồi. Xuống núi, Ngụy Vô Tiện liền nắm lấy tay Lam Vong Cơ gần như cười trên người hắn: "Lam Trạm, ngươi nhìn xem, ngươi có thấy ánh mắt của Tư Truy nhìn ngươi không? Ha ha ha ha... Hắn có bao nhiêu lo lắng ta cùng Trạch Vu Quân chạy a!" Lam Hi Thần tim khẽ run, nhẹ nhàng rũ mi dài che đi ý cười trong mắt, vành tai lại nhiễm phấn ý nhợt nhạt. Tâm tình Lam Vong Cơ không có như vậy, hắn ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện, ngón tay ở thắt lưng hắn chậm rãi vuốt ve, ánh mắt có chút tối tăm. Nhưng Ngụy Vô Tiện cười đến vui vẻ, hắn cũng luyến tiếc biểu hiện ra không sợ hãi khiến hắn lo lắng, chỉ cần chuyển chủ đề: "Đầu tiên đi đến Thải Y trấn để thuê một chiếc thuyền." " Nghe được thuê thuyền, Ngụy Vô Tiện ngừng cười, mặt mày cong cong gật đầu kéo Lam Vong Cơ đi về phía trước. Lam Hi Thần cúi đầu nhìn Trần Tình trong tay đã bị chủ nhân quên đi, bật cười vuốt ve cái mặt dây đỏ tươi rồi nhanh chống theo kịp với tốc độ của cả hai. Thuê xong thuyền, Ngụy Vô Tiện ôm hai vò Thiên tử tiếu vừa mua vào khoang thuyền, bên ngoài tiếng nước, bên trong rượu thơm nồng, Ngụy Vô Tiện uống một vò rượu rồi lười biếng duỗi người, lười biếng, nằm xuống đến chân Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn hắn, dịu dàng tản ra dây tóc của hắn, đầu ngón tay trắng xuyên qua mái tóc đen như mực, thấp giọng nói: "Buồn ngủ rồi?" Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nghiêng người ôm lấy eo hắn: "Lam Trạm, ngươi nói xem rượu Dương Châu có ngon như là rượu của CôTô không?" " Thử xem là biết." - Lam Vong Cơ nói. " Ngươi nói đúng, đến Dương Châu ta nhất định phải mua thêm mấy vò rượu." - Ngụy Vô Tiện cười nói. Lam Hi Thần lẳng lặng nghe Ngụy Vô Tiện nói chuyện, chỉ cảm thấy giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười mỗi một tiếng đều giống như hòn đá rơi vào tâm, làm cho trong lòng hắn rung động vô số, khóe môi cũng không tự nhận được hơi chút giương lên, ánh mắt nhu tình như nước rơi vào trên người Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện lơ đãng xoay người một cái, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Lam Hi Thần, hắn dừng một chút quay trở lại một lần nữa, trái tim của hắn lộn xộn. Không chỉ một lần, gần đây hắn như thế nào một đôi mắt Lam Hi Thần liền nhịn không được né tránh, Ngụy Vô Tiện buồn rầu nghĩ đến, lòng còn có chút chột dạ. Hắn luôn cảm thấy ánh mắt Lam Hi Thần quá ôn nhu, nhưng hắn biết Lam Hi Thần vẫn luôn có tính cách rất dịu dàng, nhưng không biết vì cái gì gần đây hắn luôn cảm thấy ánh mắt Lam Hi Thần nhìn hắn cùng nhìn người khác không giống nhau, nhìn người khác mặc dù cũng ấm áp, nhưng không giống như bây giờ, mềm mại như muốn dìm hắn vào đó. " Sao vậy?" - Lam Vong Cơ nhận thấy Ngụy Vô Tiện tim đập nhanh hơn, khẽ vuốt ve mái tóc dài của hắn hỏi. "....... Không có gì." - Ngụy Vô Tiện chột dạ trả lời. Thấy hắn không muốn nói, Lam Vong Cơ liền không hỏi nữa, chỉ nói: "Nghỉ ngơi một lát?" " Ừm." Ngụy Vô Tiện nghe lời nhắm mắt lại, hắn gần như đã quen với vòng tay Lam Vong Cơ hiện tại, ngay cả khi không có đàn hương mà hắn dựa dẫm nhất, hơi thở cũng có thể ngủ yên. "Ngụy Anh." "......... Ừm?" Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng mở mắt ra, vây quanh đường ánh sáng đã có chút tối tăm hắn dựa vào trong ngực Lam Vong Cơ cọ cọ, vừa mới tỉnh ngủ âm điềm mềm mại: "Đến rồi?" " Ừm." Lam Vong Cơ hơi gật đầu, thuyền đang cập bờ, hắn đỡ Ngụy Vô Tiện chậm rãi ngồi dậy, để tránh hắn dậy quá nhanh chóng chóng mặt hoặc không ổn định. Lên bờ, tiếng ồn ào trên chợ liền truyền vào trong tai, Ngụy Vô Tiện tò mò nhìn xung quanh Lam Vong Cơ nói: "Ăn gì đó trước." Bọn họ buổi trưa liền không ăn, tuy nói người tu tiên cũng không phải muốn một ngày ba bữa, nhưng Lam Vong Cơ còn là lo lắng Ngụy Vô Tiện. "Được rồi!" Ngụy Vô Tiện đáp, Lại nghe được có người đang kêu bán rượu trái cây, liên tục lôi kéo Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần đi qua. Người bán hàng rong thấy ba người tới, lập tức rót ra một chén rượu đưa tới: "Công tử, nếm thử nhà ta tự ủ rượu trái cây? Thanh điềm không say người, hậu kình cũng không lớn!" Ngụy Vô Tiện ngửi thấy mùi rượu, cười khanh khách nói: "Đến hai vò đi!" " Được!" - Người bán hàng rong nhanh nhẹn lấy ra hai bình rượu đưa qua, nhận lấy tiền Lam Vong Cơ trả, lại nhìn thoáng qua bên cạnh Lam Hi Thần cực kỳ giống Lam Vong Cơ, nhịn không được khen một câu: "Hai cái này vị công tử sinh thật tuấn!" Ngụy Vô Tiện nhịn không được buồn cười: "Phu quân ta, sao đó!" Người bán hàng rong kia nhất thời ngây ngẩn cả người, ánh mắt xoay quanh thân Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, lại rơi xuống Lam Hi Thần trên người: " Cái này... Hai vị công tử này, vị nào là phu quân của ngài?" Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ, một là thân thể phu quân của hắn, một là linh hồn của phu quân hắn, tính ra, hai người đều là phu quân của hắn a! - -------------------------------- À, cả hai đều là phu quân của anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]