Chương trước
Chương sau
Phong Thanh Ngạn nửa tin nửa ngờ mà nhìn Kỳ Tư Diệu một cái, “Thật sự chỉ cần một chỗ là đủ rồi?”

“Tuyệt đối thật sự!”

“Tạm thời tin cậu một lần.” Có được phương hướng, lòng anh vừa mới còn thấp thỏm bất an cũng hơi mà thả lỏng một chút như vậy, “Tôi sẽ cố gắng đi theo phương hướng này trước.”

Phong Thanh Ngạn đứng dậy, nóng lòng muốn thử.

“Được, bất cứ khi nào có việc cần thì gọi điện thoại cho em.” Kỳ Tư Diệu chân chó mà đứng lên, muốn đưa anh ra cửa.

Phong Thanh Ngạn thuận tay cầm lấy vật trang trí chạm khắc ngọc trên bàn, “Thỏ con này độc đáo, Mạn Mạn thích. Tôi lấy đi cho nó.”

“Đó là của em——”

“Coi như để cậu lấy gậy golf kia của tôi.”

“……” Kỳ Tư Diệu thông minh mà lựa chọn nói sang chuyện khác, “Cái kia anh, nếu vấn đề tình cảm của tạm thời đã được giải quyết xong, chỗ công ty luật chúng em cùng công ty anh sáu tháng cuối năm nay hợp tác ——”

“Loại việc nhỏ này cũng tới phiền tôi? Tự mình đi tìm giám đốc hạng mục đàm phán, đàm phán tốt rồi cậu liền bắt lấy.”

“……”

……

Từ trong công ty luật ra tới, Phong Thanh Ngạn về trang viên một chuyến trước. Đem con thỏ chạm ngọc kia cho Mạn Mạn, con bé quả nhiên rất vui vẻ.

Sau đó anh liền một mình ngồi ở thư phòng, đã bắt đầu đau khổ suy tư, muốn như thế nào mới có thể lại cùng một chỗ với Hạ Tiểu Nịnh.

Mạnh mẽ kéo cô ra ngoài khẳng định là không được, lại lấy cái gì trên danh nghĩa nam nữ bằng hữu làm lí do cũng đã dùng ngán, nếu muốn một chỗ, đến nhà cô khẳng định là không được.

Biện pháp nghĩ tới nghĩ lui, nhưng thật ra có một cái……

……

Hạ Tiểu Nịnh về đến nhà, Cố Lâm Anh cùng Hạ Chí Dũng đều đã trở lại.

“Con đi đâu vậy?”

“À, đi một chuyến bên ngoài.” Cô nói mơ hồ.

“Vậy quần áo này trên người con……”

“Không có gì, váy của con rách, có người cho con mượn bộ quần áo này. Con đi thay quần áo trước.”

Hạ Tiểu Nịnh vội vội vàng vàng mà chạy vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Cố Lâm Anh lập tức cấp bạn già ánh mắt ra hiệu, “Nhìn thấy chưa? Đó là áo sơmi nam. Áo tôi cũng dệt sắp xong rồi, ông gọi điện thoại cho Chử lão tiên sinh hỏi xem một chút, lão nhân gia ông ta khi nào tới đế đô? Đến lúc đó chúng ta cũng hẹn gặp Mộ Đình Tiêu, chính thức xem xét người con rể tương lai này, ông cảm thấy như thế nào?” “Thỏa đáng.” Hạ Chí Dũng gật gật đầu, “Dù sao Ngật Khôn cũng sắp trở lại thăm người thân nhỉ? Đến lúc đó để cho nó cũng giúp đỡ em gái mình đánh giá. Nhân phẩm không tốt, chúng ta cũng không dám giao Tiểu Nịnh ra.”

“Đúng vậy.”

……

Hạ Tiểu Nịnh về tới trong phòng, đổi xong áo ngủ, mới cầm lấy váy đến bên cửa sổ đánh giá cẩn thận.

Váy là mẹ mình mua, lão nhân gia tuy rằng sống tiết kiệm, nhưng cho tới bây giờ đối với mình cam lòng, cho nên nó sẽ không phải là loại hàng kém.

Nhưng tuyến khe hở có thể tróc ra được triệt để quần áo như vậy, thật sự vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy ——

Từ đường may phía sau lưng làn váy cho tới chỗ cổ, toàn bộ đều nứt ra.

Cô lúc trước đứng nghiêm, nhảy xa gì đó, dùng sức như vậy đều không có làm rách váy, cho nên trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Nhớ rõ chính mình lúc trước từ phòng vệ sinh đi ra, người phụ nữ bên cạnh kia giống như ngồi xổm xuống nhặt qua thứ gì……

Suy nghĩ ở trong đầu mơ hồ, còn không có nghĩ ra lí do, cô đã bị Cố Lâm Anh gọi ra ngoài.

Lần trước đặt mua cho Hạ Ngật Khôn căn nhà, không sai biệt lắm liền có thể bắt đầu trang hoàng, một nhà ba người chạy tới thị thường trang trí, di chuyển cả ngày xác định phong cách, chờ về đến nhà đã là buổi tối.

Hạ Tiểu Nịnh mệt đến không được, sau khi rửa mặt xong định ngủ, mới vừa nằm vào trong ổ chăn, điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường liền chấn động, có tin tức tiến vào ——

Phong Thanh Ngạn: [ Anh bị bệnh rồi. ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.