Một đêm này, Hạ Tiểu Nịnh không có gắng phải ra khỏi trang viên.
Thứ nhất, bức ảnh bị mất, giống như trong lòng chỗ nào đó ỷ lại cùng cảm giác an toàn cũng cùng nhau biến mất, tâm tình thật sự không tốt đến nhất thời không cách nào thu thập.
Thứ hai, chờ cô từ trên thang bước xuống dưới thì cũng đã khuya, làm Tiramisu cũng đã không còn kịp rồi, đi cũng chỉ có thể đi tay không.
Mộ Đình Tiêu đã gửi nhiều tin nhắn WeChat hỏi cô đến nơi nào, cô cũng không có trả lời.
Trở lại trong căn phòng nhỏ của mình cô nằm xuống, kéo chăn lên, che mặt mình lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, không có sức lực gì.
Sau đó cứ như vậy mà ngủ rồi.
Ngủ một giấc, đến tận hừng đông.
……
Đế đô vùng ngoại ô phim trường.
Trời tờ mờ sáng.
Nhịn một đêm trợ lý mua cà phê nóng đưa đến trong tay Mộ Đình Tiêu, “Tiêu gia, đạo diễn nói đêm nay nội dung ngày mai lại quay, để cho chúng ta đi về nghỉ ngơi trước.”
Cũng không biết ảnh đế đại nhân là làm sao vậy, ngày thường hạ bút thành văn, diễn một cảnh tình cảm thông thường một lần là qua, tối hôm qua lại NG không biết bao nhiêu lần.
Cho dù thế nào cũng chưa biện pháp nhập tâm vào, rước lấy đạo diễn liên tục kêu cut.
Cũng may mắn lần này diễn với nữ diễn viên là người có tính tình tốt, đổi lại là một tên tuổi lớn nào đó, đã có thể không xong việc.
Mộ Đình Tiêu nhàn nhạt mà ừ một tiếng, đem cà phê cầm lấy ở trong tay.
Một tay kia lấy điện thoại ra, lại nhìn thoáng qua.
Màn hình vẫn tối như cũ, không có bất luận cái gì tin nhắn hoặc là cuộc gọi nào.
Đợi Tiramisu một đêm, cũng không có đưa đến.
Anh uống một ngụm cà phê, đem ly buông xuống, bước ra phim trường với bọn vệ sĩ.
Ngoài cửa sớm có những người hâm mộ thức trắng đêm đợi, nhìn thấy người vừa xuất hiện, tiếng thét chói tai lập tức dời non lấp biển mà đến.
Mộ Đình Tiêu giơ tay lên, đỡ đôi lông mày hơi mỏi mệt, nhận lấy kính râm từ trợ lý, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Tiếng hét gào lên một tiếng lại một tiếng mà đi qua màng tai, nghe được làm người ta càng thêm chóng mặt nhức đầu.
Xe bảo mẫu đang đợi ở phía trước, chỉ cần xuyên qua những đám người này, anh có thể được yên tĩnh lại rồi.
Đi được nửa đường, Mộ Đình Tiêu ngừng lại.
Người hâm mộ dường như cảm nhận được anh muốn nói chút gì đó, cả tập thể kỳ diệu yên tĩnh lại.
Sau đó, liền thấy Mộ Đình Tiêu xuyên qua mấy người vệ sĩ, đi tới trước mặt một cô gái có mái tóc ngắn, xinh đẹp, đáng yêu.
Có người nhận ra cô là Diệp Anh.
Mộ Đình Tiêu tháo kính râm xuống, bỏ qua ánh mắt kinh diễm từ chung quanh truyền đến, chỉ nhìn một mình Diệp Anh, “Thay tôi nói với cô ấy, Tiramisu tôi sẽ chờ ra sau khi quay xong ngoại cảnh, trở về lại ăn.”
Nói xong, anh một lần nữa được các vệ sĩ vây quanh đi về phía xe bảo mẫu.
Xe rất nhanh lái đi, người hâm mộ đều đã đuổi theo.
Chỉ còn lại Diệp Anh một mình đứng nguyên tại chỗ, đầy mặt khó hiểu.
Nói với “Cô ấy”? Chính là chỉ ai?
Tiramisu? Đây chẳng lẽ là tên đồ ngọt ư?
Trong đầu tìm kiếm một vòng, trong tất cả mọi người cô biết, duy nhất cùng liên quan đến đồ ngọt rất sâu, hơn nữa còn biết Mộ Đình Tiêu cũng chỉ có một người —— Hạ Tiểu Nịnh!!
Lời này là nói với Hạ Tiểu Nịnh, chẳng lẽ Tiêu gia đang trông chờ cậu ấy tới?
Anh chẳng lẽ là…… Thích Hạ Tiểu Nịnh đi à nha?
Diệp Anh bị kết luận mà mình suy đoán làm cho sợ ngây người!
Mộ Đình Tiêu nếu thật sự thích Hạ Tiểu Nịnh mà nói, cậu ấy chẳng phải là muốn sắp trở thành Thiên Vương tẩu sao?
Vậy mình…… Chẳng phải là sắp trở thành khuê mật Thiên Vương tẩu?
Đôi mắt đột nhiên sáng ngời, Diệp Anh cảm thấy cả người mình đều sắp bốc cháy lên……
Tiền đồ bằng phẳng, lại có thêm thần trợ công là cô hỗ trợ, ngày đem Hạ Tiểu Nịnh gả đi ra ngoài quả thực sắp tới rồi a!
______________
(Bão_ 7)
/Mộ Đình Tiêu trong giới được gọi là Thiên vương -> người yêu được gọi là Thiên Vương tẩu/
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]