Gầy nhãn ngọc cơ la mang hoãn, hồng hạnh đầu cành, hai tháng xuân do thiển.
Mưa rơi suốt một đêm, gió buổi sáng vẫn vù vù thổi chúng tạp vào cửa sổ, Yên Hồng ngủ cũng không say, nghe thấy tiếng mưa táp vào cửa sổ thì liền tỉnh dậy.
Vén rèm cửa sổ lên, mưa vẫn rơi tí tách rả rích đêm ngày đánh vào cửa sổ thủy tinh, tuy nhẹ nhưng tiếng động lại vô cùng lớn, giống như thủy triều tràn bờ được ngăn cách bởi chiếc cửa sổ thủy tinh. Liếc mắt nhìn một cái, cảnh sắc mưa bụi tinh xảo lộng lẫy trong Tây Viên đều thu hết vào trong tầm mắt.
Điện thoại chợt đổ chuông, Yên Hồng vội vã chạy lại tiếp. Là Tịch Hồng Ngọc gọi điện thoại đến. Ngữ khí của chị ta vẫn cởi mở như trước, tiếng cười đàng hoàng mà quyến rũ, nhưng đối với Yên Hồng thì lại cực kỳ khách khí: “ Yên Hồng, giúp tôi hỏi hộ xem hôm nay An An có rảnh không! Tôi muốn mời cô ấy đi đánh bài.”
Yên Hồng cân nhắc một chút, mới nói: “ Sợ là không được, người kia đã nhất nguyệt công sai, hôm nay sẽ trở về.”
Tịch Hồng Ngọc ở đầu kia cười xuy xuy một tiếng: “ Biết rồi, cô tinh lắm.”
Yên Hồng treo điện thoại xong thì đi vào phòng ngủ của chủ. An An đã tỉnh, đứng ở sau bình phong tam chiết thay quần áo. Thân hình đầy đặn, sống mũi cao, đầu nàng cúi lên hạ xuống. Bóng hình của An An sau lớp tố sa giống như đàn chim yến liệng bay trên đóa mẫu đơn.
Bình phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-tuy/2119447/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.