Hai tháng sau.
Đêm khuya vắng người, đèn đường mờ nhạt.
Lý Bách Chu mặc áo măng tô, hai tay cắm trong túi áo, phun khói trắng đi trong gió rét hướng về nhà trọ.
Chân y đã bình phục, nhưng hành động cũng không được như ý. Lính làm không được, nhà cũng không muốn về. Hiện tại y đang thuê một phòng trọ nhỏ bên ngoài, sinh hoạt phí kiếm từ việc làm công ở quán bar.
Dân cư hai bên đường đa số đã sớm tắt đèn, ở ngã tư đường tối đen im ắng, ngẫu nhiên thổi qua một cơn gió lạnh, vài chiếc lá khô bị cuốn bay lên, liệng giữa không trung.
Lý Bách Chu rụt cổ lại, túm cổ áo thật chặt, tiếp tục từng bước tiến về phía trước.
Hiện tại ngày đêm của y đều đảo lộn, đêm hôm khuya khoắt tinh thần đúng là không thể tốt hơn.
Đi đến ngã rẽ, xa xa y liền trông thấy một thân ảnh cuộn tròn dưới đèn đường trước cửa nhà.
Lý Bách Chu lặng đi một chút, cúi đầu nhìn đôi giày nghĩ nghĩ.
Sau đó nhấc chân tiếp tục đi đến phía trước.
Lý Bách Chu dừng lại trước ‘đống tròn’ trước mặt, từ trên cao nhìn xuống đối phương.
Đó là một đứa trẻ, thân hình nhỏ gầy bọc trong chiếc áo trắng xọc xanh. Hai tay ôm đầu gối, đầu chôn thật sâu giữa cánh tay. Chỉ lộ ra một đầu tóc ngắn, một đoạn cổ nhỏ trắng bệch.
Nhìn bộ đồ này, tựa hồ là của bệnh viện?
Lý Bách Chu cà lơ phất phơ đá đá chân nó: “Này.”
Không có động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trung-tieu-oc/3287706/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.