Tay phải y từ dưới hướng lên chậm rãi trượt vào trong áo ngủ rộng thùng thình của tên nhóc. Từ bắp chân chậm rãi đi lên, qua đầu gối, xẹt qua thắt lưng nộn thịt, mò đến lồng ngực nó.
Lý Bách Chu cảm thấy ngứa răng, có một loại khát vọng kỳ quái. Y tháo quần áo trên người tên nhóc, dùng sức ôm eo nó, cúi đầu cắn một cái lên lồng ngực trắng nõn bóng loáng kia.
“A! Bách Chu!” Bộc Dương Môn như bị giật điện sợ hãi kêu một tiếng, nó cong người lên, bám víu vào quần áo Lý Bách Chu.
Cùng lúc đau đớn và khoái cảm xa lạ ập đến, nó tứ cố vô thân, mờ mịt không biết làm sao ôm chặt Lý Bách Chu, tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm với thân thể mình.
Nó không hiểu Lý Bách Chu đang làm gì mình. Nó từ nhỏ đã sinh hoạt tại đây, chưa từng có người chịu thân cận nó. Tuy rằng năm nay nó cũng đã mười lăm tuổi, nhưng không ai dạy nó những điều này.
Nó lã chã chực khóc hô hoán tên Lý Bách Chu, phản ứng xa lạ từ thân thể nhất thời khiến nó hưng phấn, nhất thời lại khiến nó sợ hãi. Nó chỉ hi vọng Lý Bách Chu thương nó. Vô luận như thế nào đều được.
Nó hốt hoảng bất an để Lý Bách Chu đẩy nằm xuống giường. Áo ngủ của nó rơi ra, bàn tay ấm áp của Lý Bách Chu phủ lên. Một tấc một tấc vuốt ve, nơi đi qua, đều điểm lên từng chuỗi hoa lửa.
Nó nghe thấy bản thân phát ra tiếng nức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trung-tieu-oc/3287694/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.