“Cậu đang gãi ngứa cho tôi sao? Không dám dùng lực à?”
Bộc Dương Môn giật mình sững sờ, mới kịp phản ứng, liên tục không ngừng ứng thanh, tốc độ nhanh hơn.
Lý Bách Chu rống xong liền ngây người, cúi đầu nhìn tên nhóc không nói một lời, tay tăng thêm lực, không tự chủ được có điểm lo lắng.
“Ai ~~” Y tìm chuyện để nói, “Nơi này cũng là nhà cậu sao?”
Bộc Dương Môn gật đầu, khuấy khuấy mặt nước.
Gợn sóng chuyển vòng vòng, hòa vào, tách ra từng đợt từng đợt.
Lý Bách Chu như không có việc gì gật đầu đánh giá: “Nhà cậu thế nào như nhà ma vậy?”
Bộc Dương Môn ngẩng đầu nhìn y một cái, lập tức lại cúi đầu, tiếp tục vẩy nước.
Lý Bách Chu nhất thời cạn lời.
Lý Bách Chu: “Ai, nếu nhiều thêm mấy cái đèn, có lẽ mới giống chỗ của người ở.”
Bộc Dương Môn: “Đây là tầng hầm biệt thự.”
Lý Bách Chu giật mình: “Tầng hầm không phải đều là bãi đỗ xe sao?”
Bộc Dương Môn im lặng không nói gì ngẩng mắt nhìn y.
Lý Bách Chu ngượng ngùng cười, ngó mặt đi chỗ khác.
“Uy, tôi nói, tầng hầm nhà cậu cũng thật nhiều cửa a, cửa sổ lại không có lấy một cái, bố cục không quá hợp lý đi?”
Nửa ngày.
“Uy, không có cửa sổ, không khí rốt cuộc từ nơi nào vào?”
“Nơi này thực ấm áp, nhiệt độ tự nhiên sao? Hay sưởi nhân tạo? Nhà cậu rất có tiền sao?”
“Cậu —— con mẹ nó cậu phát thần kinh cái gì!” Lý Bách Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trung-tieu-oc/3287669/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.