Phản ứng đầu tiên khi thức dậy là mùi hăng của thuốc khử trùng và ánh sáng mặt trời. 
"A." Thường Trường cố gắng di chuyển hai chân của mình, nhưng cảm thấy rất đau đớn. 
"Bác sĩ, bác sĩ!" 
"Trước tiên đừng nhúc nhích, vết thương của cậu còn chưa lành." 
Bên cạnh dường như có ai đó đi tới rồi lại đi ra ngoài. 
An tĩnh một lúc, Thường Trường mới mở mắt, nhìn về phía người đang ngồi bên giường chăm sóc. 
"Ba." Thường Trường gọi một tiếng, thanh âm khàn khàn đến kỳ cục. 
Ba Thường đứng lên, đi đến bên giường bệnh. 
Ông đã già đi rất nhiều. 
Thường Trường nhìn kỹ mặt ba mình, ngạc nhiên khi thấy bản thân mình có can đảm đối mặt với ông. 
Cuối cùng cậu cũng dũng cảm đối mặt với cơn ác mộng hằn sâu trong kí ức của mình, ma quỷ cũng đã già. 
Thực sự là một giấc mơ dài, rất dài. 
Thường Trường thả lỏng, bàn tay đặt dưới chăn lại sờ được một vật cứng rắn. 
Cậu không thể tin thăm dò lần nữa, thập phần kinh ngạc. 
Chẳng lẽ không phải là mơ... 
Thường Trưởng chỉ hỏi một câu: "Ba, con muốn biết, chữ 'Truờng' của con là ——" 
Cậu không muốn nói tiếp, nhưng phải nói: "Có nghĩa là dư thừa?" 
Ba Thường trầm mặc hồi lâu. 
"Không phải." 
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia thống khổ: "Tiểu Linh từng nói đó là 'Trường trường cửu cửu, năm tháng bình an ” 
"Ta muốn xin lỗi cô ấy…cũng xin lỗi con.” 
Dứt lời liền đi ra ngoài. 
Vâng, đó là cách nó xảy ra. 
Thường Trường ngược lại thở phào nhẹ nhõm. 
Cảm ơn mẹ. 
Tay cầm chiếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trang-my-le/484439/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.