Thanh âm kia bén nhọn mà quỷ dị, rõ ràng cách một cánh cửa, nhưng truyền thẳng vào lỗ tai Thường Trường. 
Người kia lại hỏi lại mấy lần, bên cạnh im lặng, không ai trả lời. 
Thường Trường lúc này mới ý thức được mấy ngày nay cậu chưa từng gặp ai khác xuất hiện trên tầng 4. Nhưng thời gian này đi gõ cửa, hơn nữa dùng thanh âm quỷ dị như vậy, cho dù có phải là đùa giỡn hay không thì cũng quá đáng sợ. 
Từng đợt tiếng đập nặng nề lại xuất hiện, nhưng nghe có vẻ như người kia đang dần đi xa. Dây thần kinh Thường Trường thả lỏng, ý thức cũng trở nên mơ hồ. 
Qua thật lâu, Thường Trường bị đồng hồ báo thức của mình đánh thức, thì ra cậu bất tri bất giác ngủ quên. Xoay người lại, Vương Tự vốn nên nằm giống như heo chết lại không thấy đâu nữa, cậu sợ tới mức xoay người ngồi dậy. Vội vàng thò đầu nhìn xuống giường dưới, giường trống trơn. 
Bây giờ chỉ 7 giờ sáng, sáng sớm họ sẽ đi đâu? 
Đám anh em này cũng quá không có nghĩa khí rồi, đi ra ngoài cũng không nói với mình một tiếng, cho dù một tin nhắn cũng không. 
Giống như ngày hôm qua cậu đã làm —— Thường Trường cảm thấy lương tâm của mình trúng một mũi tên. 
Thở dài một hơi, Thường Trường nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. 
Bên ngoài âm u như là sắp mưa. Thường Trường luôn luôn ghét loại thời tiết âm u này, những ngày như vậy luôn không thể vực cao tinh thần. Mặc dù rất muốn ngủ trên giường, nhưng lo lắng bên trong vẫn vượt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trang-my-le/268910/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.