Tuy rằng dọc theo đường đi có bóng râm che khuất, nhưng dù sao cũng là mùa hè, nhiệt độ hơn ba mươi độ đủ để cho người ta đầy mồ hôi. 
Thường Trường nhìn bóng lưng màu vàng cách đó không xa, mồ hôi lạnh sau lưng càng đổ càng nhiều. 
Sáng nay, Vương Tự hỏi cậu nên mặc loại quần áo nào, cậu tiện tay chỉ chọn một chiếc áo thun màu vàng có in doge sau lưng. 
Bây giờ con dog đó đang nhìn cậu, cười một cách quỷ dị. 
Cậu cố gắng giữ nhịp thở đều đặn và âm thầm tăng tốc độ đi bộ. Nhưng bất kể cậu đi như thế nào, người phía trước vẫn luôn duy trì khoảng cách với cậu, cậu thậm chí nhìn thấy Vương Tự và Nhậm Lục vừa nói vừa cười. 
Giống như cậu không tồn tại, cảm giác bị bỏ rơi càng lúc càng dữ dội gây ra nỗi sợ hãi kinh khủng. 
Người phía sau còn đi theo. Càng làm cho Thường Trường sợ hãi chính là, người này không có tiếng bước chân! Nhưng cậu vẫn có thể cảm thấy ai đó ở phía sau mình. 
Ai biết được có phải là "con người" hay không? 
Trong đầu cậu hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ, tim gần như ngừng đập. 
Cậu có chút đau khổ. Cậu cũng không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết linh dị gì, vì sao mấy ngày nay chuyện quỷ dị liên tiếp xảy ra vậy cơ chứ? 
Đôi khi bản thân có quá nhiều cảm xúc, sẽ bỏ qua những ảnh hưởng bên ngoài. Thường Trường nghĩ dù là người quỷ cũng phải làm cho mình chết dễ chịu một tí, vì vậy cậu cắn răng mạnh mẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trang-my-le/268903/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.