Dưới ánh đèn của ký túc xá, Thường Trường rốt cục cũng thấy rõ mặt người phụ nữ kia. 
Mặt cô ta xanh mét bầm tím, giống như bị vật nặng nào đó đập vào. tệ hơn là trán cô ta có một ít chất lỏng màu nâu dính cả vào tóc. Thường Trường không dám nói đó là vết bầm tím đen ứ đọng —— hay căn bản là ở đó chẳng có gì. 
Lúc này Thường Trường mới phản ứng lại, giống như đụng phải khoai lang nóng bỏng tay ném chiếc mũ ra ngoài. 
Mũ bay đến dưới chân người phụ nữ, nhưng cô ta vẫn nhìn chằm chằm Thường Trường như trước. 
Thường Trường da đầu tê dại, cậu cố gắng thuyết phục bản thân: Đây cũng có thể là một người phụ nữ bị thương cần được giúp đỡ. 
Nhưng liệu một người phụ nữ bị thương, có thể chạy nhanh như một người đàn ông trưởng thành chạy hết tốc lực không? 
Lộc cộc, gót giày của người phụ nữ lại phát ra âm thanh đều đặn. 
Tim Thường Trường đập lên đến cổ họng, cả thế giới dường như chỉ còn lại âm thanh này. 
Thường Trường muốn kêu lên, nhưng cậu đột nhiên phát hiện mình không làm được. Không những không thể phát ra âm thanh mà thậm chí còn không thể di chuyển chân của mình. 
Người phụ nữ đang bước đến đây! Lộc cộc! 
"Meow..." Một tiếng mèo kêu đột ngột từ bãi cỏ đằng xa. 
Người phụ nữ dừng lại. 
Thường Trường sau một hồi gần như tắc thở cuối cùng cũng thở lại được, suýt chút nữa là nhảy lên cả sân thượng. 
Trong một khoảnh khắc, người phụ nữ có hành động. Tay cô vẫn cứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trang-my-le/268898/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.