Thử một lần "Trợ giúp lẫn nhau", Tưởng Hải Dương cảm giác phi thường hài lòng! Mới vừa cùng Lâm Đông Đông hôn môi cảm thấy hôn môi thật thoải mái, không nghĩ tới cùng cậu xoa xoa lẫn nhau còn thoải mái hơn!
Thế nhưng Lâm Đông Đông lại có điểm xoắn xuýt, hôn môi còn chưa tính, hiện tại đã sờ soạng bộ phận sinh dục của nhau, hai người bọn họ như vậy, không đúng lắm đi?
Bất quá Tưởng Hải Dương có thể dùng hai ba câu nói liền thuyết phục cậu, đều là nam sinh mà, sờ nhau có là gì, cũng không phải nữ sinh, cũng không mất mát gì! Lại nói hai người đều thoải mái, vì sao không làm? Bọn hắn bây giờ cần phải hảo hảo đọc sách, không phải thời điểm tìm đối tượng nữ! Cho nên, hai người bọn họ, nên trợ giúp lẫn nhau!
Lâm Đông Đông thấy Tưởng Hải Dương nói có đạo lý, nhưng lại giống như là lạ ở chỗ nào. Bất quá quá phức tạp cậu không nghĩ ra liền không muốn nghĩ nữa. Thế nhưng, Tưởng Hải Dương cũng không thể cùng người khác trợ giúp lẫn nhau đi! Cùng ai cũng không được, Lưu Chấn bọn họ cũng không được!
Tưởng Hải Dương gõ đầu Lâm Đông Đông! Hắn sao có khả năng đi tìm người khác trợ giúp! Lại còn là bọn Lưu Chấn, hắn xưa nay không nghĩ tới muốn cùng nam sinh khác thân thiết, nghĩ tới đều sẽ một thân nổi da gà!
Hắn chính là hiếm lạ Lâm Đông Đông, muốn hôn, muốn ôm, muốn sờ, một chút cũng không có bởi vì Lâm Đông Đông cùng mình đều là nam mà vướng ngại.
Tưởng Hải Dương cũng không nói lên được là vì cái gì, ngược lại chính là hiếm lạ. Hắn làm dương v*t Lâm Đông Đông hưng phấn, hơn nữa còn rất yêu thích việc này.
Hắn lớn như vậy, ngoại trừ Lâm Đông Đông, đừng nói sờ soạng, liền ngay cả nhìn cũng không nhìn kỹ dương v*t nam sinh khác!
Đều vẻ ngoài giống nhau, có cái gì tốt mà nhìn?
Thời gian tươi đẹp trôi qua nhanh chóng, Tưởng Hải Dương cùng Lâm Đông Đông lén lút trốn ở trong phòng hôn nhẹ sờ sờ không dứt, nghỉ đông liền như vậy kết thúc, sơ nhị học kỳ sau đi học.
Nhưng mà, hai người chỉ lo hồ thiên hồ địa phóng túng, nghỉ đông bài tập cũng không có viết xong.
Lưu Chấn bọn họ biểu thị tương đối khiếp sợ: "Hai ngươi không phải đều ở nhà làm bài tập sao, vậy mà còn chưa xong?"
Tưởng Hải Dương một cước đá đi, "Sách bài tập làm nhiều quá bị xé nát!"
Lưu Chấn vẫn như cũ không thể lý giải, "Kia sách bài tập cũng bị xé nát, vậy hai ngươi ở nhà viết gì?"
Lâm Đông Đông cảm thấy được Lưu Chấn suy nghĩ rất logic mạch lach, thi vào cấp ba không phải chuyện khó khăn lắm.
"Đệt!" Tưởng Hải Dương cười nện hắn, "Ngươi sao nhiều chuyện như vậy đây! Liền ngày hôm qua mới vừa bị xé có được hay không!"
"Được được được. Ngươi nói cái gì cũng được!"
Tưởng Hải Dương cùng bọn họ náo loạn phút chốc liền ngồi vào bên cạnh Lâm Đông Đông, nhỏ giọng hỏi: "Còn muốn ăn thịt xé sợi hương cá không, tôi buổi trưa đi mua."
"Không. Cậu mua thì tự ăn, tôi mang cơm." Lâm Đông Đông đem Tưởng Hải Dương đẩy lên, bạn cùng bàn của cậu phải quay về, nhìn thấy Tưởng Hải Dương ngồi đây tiểu cô nương cũng không dám trở về.
"Ngoại cậu mỗi ngày cho cậu ăn khoai tây, kia có thể chán mà." Tưởng Hải Dương không đi, ỷ vào lưng cao chân dài, thẳng thắn ngồi vào trên bàn quấn lấy người nói chuyện, "Cậu ăn thịt xé sợi hương cá, tôi ăn khoai tây, được không? Ngoại nấu ăn rất ngon ~ "
Lâm Đông Đông cau mày nói: "Tôi không thích! Cậu mua chính cậu ăn! Tôi một miếng khoai tây cũng không cho cậu!"
Này Tưởng Hải Dương cũng không biết là tật xấu gì, như là bắt hắn dỗ một tiểu cô nương! Nam sinh trong trường học theo đuổi tiểu cô nương liền mua đồ ăn vặt, nhưng cậu cũng không phải nữ sinh! Nói nữa, hai người cũng không phải loại quan hệ kia a! Hừ!
Tưởng Hải Dương mất hứng, nghệt mặt ra, thời điểm đang muốn nói gì đó chuông vào học liền vang lên.
Lâm Đông Đông ngồi hàng thứ hai, Tưởng Hải Dương ngồi hàng cuối cùng, hai người là trước sau nghiêng góc đối vị trí, Tưởng Hải Dương một tiết không biết nhìn chằm chằm sau gáy Lâm Đông Đông bao nhiêu lần.
Hắn không thích Lâm Đông Đông từ chối mình, rõ ràng hai người đều tốt như vậy, vì sao Lâm Đông Đông từ chối hắn cái này từ chối hắn cái kia?
Tối hôm qua đưa Lâm Đông Đông về nhà, Tưởng Hải Dương lấy tôm nước ngọt cho cậu, cậu không muốn. Ngày hôm nay đi học Tưởng Hải Dương muốn cùng cậu ăn cơm, không muốn để cho cậu mỗi ngày ăn khoai, cậu lại không cần!
Cái đồ Lâm Đông Đông! Thực sự là tức chết người, sao lại không biết điều như thế! Lưu Chấn bọn họ cùng hắn chơi đùa từ nhỏ đến lớn, hắn đều không đối tốt như vậy. Dĩ nhiên, hiện tại Lâm Đông Đông là được hắn đối tốt nhất!
Hết cách rồi, hắn không phải là không coi nghĩa khí ra gì. Bởi vì có vài thứ không thể dùng thời gian dài ngắn nhận thức được, dù sao tương lai có vợ cũng không thể cả ngày dành thời gian bên bọn họ, lẽ nào đối tức phụ (vợ) còn có thể giống như đối với bọn Lưu Chấn sao? Không thể nào!
Tưởng Hải Dương cảm thấy chính mình phân tích mạch lạc rõ ràng, không chú ý tới là lạ ở chỗ nào.
Không hiểu ra sao Tưởng Hải Dương liền bắt đầu chiến tranh lạnh với Lâm Đông Đông, tan học cũng không đi tìm Lâm Đông Đông, an vị phía sau cùng Lưu Chấn bọn họ nói chuyện tào lao. Thế nhưng ánh mắt thỉnh thoảng hướng phía trước, muốn nhìn một chút Lâm Đông Đông đang làm gì.
Một cái nghỉ giữa giờ mười phút trôi qua, Lâm Đông Đông căn bản không quay đầu lại nhìn qua Tưởng Hải Dương! Cúi đầu viết viết tính tính, tình cờ cùng bạn cùng bàn cười cười nói nói, căn bản không biết đến Tưởng Hải Dương ở phía sau sinh ra hờn dỗi đây!
Tưởng Hải Dương cảm thấy được Lâm Đông Đông thực sự là đầu gỗ, ngốc hề hề! Liền hai cái nghỉ giữa giờ đều qua, Lâm Đông Đông vẫn không chú ý tới hắn!
Rốt cục, tiết 3 tan học, Tưởng Hải Dương không nhịn được.
"Cậu làm gì vậy?" Tưởng Hải Dương đi tới cạnh bàn Lâm Đông Đông, nghiêm mặt hỏi.
Lâm Đông Đông giơ sách bài tập, "Làm bài a, còn chưa làm xong đây."
Tưởng Hải Dương nhấc cằm, cố làm ra vẻ nói: "Đi, đi nhà cầu." (Chính là nhà vệ sinh đó, nhưng mà mình vẫn để nguyên cho phù hợp bối cảnh nông thôn)
Lâm Đông Đông lắc đầu một cái, "Tôi không muốn đi."
"Vì sao không đi?" Tưởng Hải Dương trừng người!
"..." Lâm Đông Đông quả thực muốn bổ sọ não tên này nhìn bên trong xem chứa gì! Không đi nhà xí còn có thể vì sao? Không buồn tiểu thôi! Cậu hiện tại không phải là người hầu tên này, hừ, không buồn tiểu sẽ không cùng ngươi đi!
Tưởng Hải Dương lôi cánh tay Lâm Đông Đông, thô bạo nói, "Phải đi!"
"Ai ai, Tưởng Hải Dương!" Lâm Đông Đông bị hắn chọc tức, "Cậu buông ra! Tôi không muốn đi nhà cầu, bên ngoài lạnh!"
Thế nhưng hết thảy kháng nghị vô hiệu, Tưởng Hải Dương siết cổ cậu dùng vũ lực trấn áp, lôi lôi túm túm đem cậu đi ra bên ngoài!
Vừa ra lớp học, gió bí mật mang theo tuyết thổi đầy mặt.
"ĐM ~"cùng Tưởng Hải Dương bọn họ ở lâu, Lâm Đông Đông cũng học được nói thô tục, lúc tức giận gấp gáp sẽ nói ra vài câu. Gió thổi tiến vào trong cổ, cậu run run một cái, "Tưởng Hải Dương cậu có bệnh a! Tôi không buồn tiểu, không muốn đi nhà cầu!"
Tưởng Hải Dương liếc mắt một cái, đem mũ áo bông phía sau kéo lên cho cậu buộc nút trên đầu, như trước không nói lý lôi kéo người đi, "Không muốn cũng phải đi!"
Lâm Đông Đông không giãy giụa, miệng cũng ngậm lại chặt chẽ. Hết cách rồi, mở miệng cái gió như lưỡi dao thổi vào cuống họng!
Tưởng Hải Dương đem người lôi vào trong nhà tiêu, cũng may là mùa đông, mùi gì cũng đông lại. Này nếu là mùa hè, Lâm Đông Đông sẽ không tiến vào cùng hắn ngửi mùi này!
"Cậu nhanh tiểu đi!" Lâm Đông Đông rụt cổ lại, "Xong việc đi về, lạnh chết!"
Tưởng Hải Dương nhìn Lâm Đông Đông bị gió thổi hồng chóp mũi, bỗng nhiên cong khóe miệng nở nụ cười. Lúc này chính hắn cũng không biết trước đó vì sao không cao hứng, lại như hiện tại, hắn cũng không biết mình vì sao liền cao hứng.
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương mềm giọng gọi người, đưa tay sờ sờ chóp mũi Lâm Đông Đông, cũng không biết mình đến cùng muốn nói cái gì.
Lâm Đông Đông đưa đầu về phía sau né tránh, nhanh chóng quét mắt một vòng, hoàn hảo lúc này không có ai!
"Cậu làm gì nha?" Lâm Đông Đông tóm chặt lấy tay Tưởng Hải Dương phòng hắn sờ loạn, nhỏ giọng nói: "Đây là trường học!"
Tưởng Hải Dương không để ý lắm, "Tôi không làm gì nha, hơn nữa ở đây cũng không có ai."
Lâm Đông Đông không muốn cùng hắn nói linh tinh, "Cậu đến cùng có đi tiểu hay không? Không thì nhanh đi về."
"Buổi trưa hai ta cùng nhau ăn cơm đi, được chứ?" Tưởng Hải Dương trở tay cầm lấy tay Lâm Đông Đông, cúi đầu trán chạm vào trán cậu, "Tôi mua thịt xé sợi hương cá trở về, cậu chờ tôi, tôi ăn khoai tây cho."
Người này! Lâm Đông Đông không nhịn được cười, thế nhưng lại muốn đùa hắn, "Không cho ăn khoai tây."
"Vì sao?" Tưởng Hải Dương biểu tình vừa vội vừa oan ức.
Lâm Đông Đông thực sự không nhịn được bật cười.
"Ha ha ha ha ~ đồ ngốc!" Lâm Đông Đông một bên cười, nói: "Bởi vì bà tôi sáng sớm hôm nay làm chính là hầm đậu phụ ~ "
"Cậu cố ý đùa tôi!" Tưởng Hải Dương cũng cùng cười rộ lên, nhìn Lâm Đông Đông thực hiện được trò đùa cười xấu xa, lộ ra một loạt răng nhỏ trắng loá, không nhịn được liền nghiêng đầu hôn một cái, nhân cơ hội liếm một chút lên môi cậu.
"A ~" Lâm Đông Đông giơ tay lên lau miệng, xấu hổ nói: "Coi chừng bị người thấy!"
Tưởng Hải Dương ngoẹo cổ cười, lại được ý liền tùy hứng.
Lâm Đông Đông là không làm gì được hắn, "Cậu đến cùng có hay không đi tiểu a, chốc nữa là vào học rồi!"
"Không tiểu ~" Tưởng Hải Dương ôm lấy cổ cậu liền hướng ra ngoài
"Không buồn tiểu còn tới nhà xí!" Lâm Đông Đông muốn đánh hắn!
Tưởng Hải Dương cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói một câu, "Muốn hôn cậu ~ "
Lâm Đông Đông bước chân dừng lại, không kìm lòng được giương mắt nhìn Tưởng Hải Dương.
Mùa đông ánh sáng chẳng hề mãnh liệt, tia sáng cũng hiện ra có chút nhạt.
Tưởng Hải Dương lúc này đứng quay lưng về phía mặt trời, hơi hơi hí mắt hướng cậu cười.
Lâm Đông Đông cảm thấy được, về điểm này dương quang đều rơi xuống trong đôi mắt Tưởng Hải Dương.