Hoàng Miểu có kiên nhẫn đợi ba năm cũng không thể đợi đến thời kì trưởng thành của Tiểu Thạch. Mà thiên kiếp (thiên kiếp, tình kiếp là hai loại kiếp nạn mà người, thú phải trải qua để tu thành thần tiên) chỉ còn có mười ngày, Hoàng Miểu lo lắng buổi tối đem bé sang nhưng không có lập tức rời đi.
“Ca! Loài người muốn trưởng thành còn mất bao lâu nữa?” Hắn thật sự là ngại chờ đợi mà cũng không còn thời gian để chờ đợi nữa.
“Ít nhất mười lăm năm “
“A!”
“Miểu, ta và ngươi nói rất nhiều lần rồi, y phục của loài người là phải cởi, không phải là xé ra”
Hoàng Lỗi nhận mệnh đem Tiểu Thạch ôm vào trong ngực, nhìn một chút tình huống y phục tổn hại của bé. Cầm lấy kim khâu vá lên.
“Ca! Thiên kiếp sắp đến, chúng ta đi rồi, vật nhỏ làm sao bây giờ?”
Hoàng Lỗi trong lòng run lên, kim đâm vào đầu ngón tay.
Bé thấy giọt máu lập tức cúi đầu đem ngón tay của hắn ngậm vào trong miệng.
“Không đau, không đau, xuy thổi cũng sẽ không đau nữa” bé bắt đầu an ủi.
Hoàng Lỗi nhìn bé thật hiểu chuyện, cảm thấy một góc mềm mại nào đấy trong lòng sụp đổ, không bao giờ….còn có một người vô tư đeo bám hổ tinh như lúc trước nữa.
Đúng a! Bọn họ cùng biến mất thì bé phải làm sao bây giờ? Hoàng Lỗi nhắm mắt lại âm thầm đưa ra một quyết định trong lòng.
“Miểu, đem bé trả về đi! Chim diều không phải còn nhớ rõ bộ dạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-than-te/3169493/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.