Sau giấc ngủ trưa là thời gian bữa chiều.
Trong núi, Nhị Hổ Vương từ trong động tìm được một khối thịt tươi sống đặt ở bên hồ nước bắt đầu xé từng miếng nhai nuốt.
Bé thấy hắn ăn cũng không để ý đến mình cho nên ủy khuất hấp hấp cái mũi nhỏ, chậm chạp đi tới.
” Tiểu Thạch cũng muốn ăn, đói bụng đói bụng”
Hổ tinh không nhịn được liếc bé một cái. Nuôi sủng vật chính là cần uy ăn, tuy ngại phiền toái nhưng vẫn xé xuống một miếng thịt vứt đến trước mặt bé sau đó lại cúi đầu ăn tiếp.
Hoàng Miểu ăn xong bữa chiều vốn định xuất động đi dò xét địa bàn một chút. Vừa nâng mắt chính là thấy đứa trẻ sơ sinh loài người kia đang cau mày, ngẩn người nhìn khối thịt. Ngồi mệt liền nằm trên mặt đất nhìn khối thịt nhưng là một ngụm cũng không động tới.
Hoàng Miểu cũng không để ý đi ra cửa nhưng cho đến tối khi hắn quay lại khối thịt kia vẫn hoàn hảo không chút tổn hao gì, lúc này hắn mới cảm thấy kỳ quái.
Theo lệ thường động vật chỉ có ăn nhiều rồi hoặc là bị bệnh mới có thể ăn không vô. Mà tên tiểu tử kia lúc nãy còn vô cùng có tinh thần bò qua bò lại cho nên hẳn không phải bị bệnh nhưng ăn nhiều thì lại càng không có khả năng. Nó từ giữa trưa đến giờ đã muốn 6,7 giờ nhưng còn chưa ăn cái gì a.
“Quân sư.”
Một tiếng Hổ gầm, hỏa hồ ly, quân sư của Hoàng Miểu chạy vào.
“Xem một chút đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-than-te/3169489/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.