Lê Vân còn đang mải mê hưởng thụ cảm giác được ở bên cạnh người mình thích. Hoàn toàn không biết được biểu muội mà nàng hay chiếu cố đang âm mưu đào góc tường nhà mình.
Nàng quay sang hỏi La Nhất Phong vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh:
"La công tử thấy trò ném tên này như thế nào?"
La Nhất Phong liếc qua một đám thiếu gia đang hứng trí bừng bừng ném tên vào bình, khinh thường nói:
"Trò trẻ con này mà cũng có người không làm được. Nếu là ta thì nhắm mắt cũng có thể ném vào."
Hắn quả thật nói không ngoa chút nào, lấy võ công của bọn họ thì cái trò mèo này chỉ dành để chơi lúc ba tuổi thôi.
Lê Vân giật giật khóe môi, vẻ mặt cứng ngắc khen ngợi:
"Công tử thật lợi hại ah."
Nàng có thể nói cho hắn rằng mình rất thích chơi trò đó hay không? Ai.. nhất định sẽ bị hắn nói là con nít.
Đúng lúc này, một tên công tử trông có vẻ kiêu căng ngạo mạn tiến đến chỗ hai người. Gã liếc nhìn Lê Vân một cái rồi hướng La Nhất Phong nói:
"Không biết huynh đài này quý tính đại danh là gì? Hình như trước giờ ta chưa từng gặp qua ngươi nha."
Ý tứ của gã hoàn toàn là ám chỉ La Nhất Phong thân phận chả ra gì. Ở kinh thành này chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể.
La Nhất Phong nghe vậy thì nhếch môi cười khẩy:
"Tại hạ không phải người kinh thành, đương nhiên là huynh đài chưa từng gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-tac-du-ky/2531802/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.