La Nhất Phong ôm theo Lê Vân thi triển khinh công rời đi Đường phủ. Trong màn đêm u tối chỉ có ánh trăng sáng rọi, hai thân ảnh một đen một trắng thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng nhanh nhẹn lướt qua từng nóc nhà.
Lê Vân nhắm hai mắt tựa vào lồng ngực rộng lớn vững chãi của nam nhân, cảm nhận từng cơn gió lạnh không ngừng tạt vào mặt. Vạt áo hai người đón gió bay phần phật, phiêu diêu trong bầu trời đêm như đôi thần tiên quyến lữ hạ phàm.
La Nhất Phong ôm nàng bay vào trong sân viện của mình. Vận lực một chưởng đánh bay cánh cửa phòng ngủ. Hắn có chút không nhịn được mà bế ngang người trong ngực đi nhanh đến bên giường thả xuống, sau đó cúi người đè lên. Giọng nói của hắn lúc này đã trở nên khàn khàn:
"Bây giờ nàng hối hận vẫn còn kịp đấy."
Lê Vân xấu hổ hai má ửng đỏ, hơi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, âm thanh nhỏ như muỗi kêu:
"Ta đi rồi chàng sẽ tìm nữ nhân khác?"
La Nhất Phong cố gắng giữ một tia lý trí, đôi mắt nóng rực thâm tình nhìn nàng.
"Sẽ không.. cùng lắm chịu chút nội thương chờ giải dược của tiểu Lục."
Lê Vân nghe vậy trong lòng ngũ vị tạp trần. Vừa vui vẻ vừa âm thầm trách móc bản thân không chú ý, để người ta có cơ hội bỏ thuốc hắn.
Hai mắt nàng lưu chuyển ánh sáng long lanh, vươn tay ôm lấy cổ hắn nói ra lời vẫn luôn cất giữ trong lòng:
"Ta yêu chàng. Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-tac-du-ky/2531797/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.