La Tiểu Lục nghe tiếng quay lại, trông thấy bóng người áo trắng đẹp đẽ đang chắn phía sau lưng liền vui mừng thốt lên:
"Tứ ca, huynh đến rồi! Làm đệ sợ muốn chết."
La Tứ Thiếu ánh mắt nhàn nhạt liếc qua chỗ hắn, khẽ nhíu mày:
"Mấy người đại ca đâu rồi? Làm sao lại để cho đệ bị người đuổi giết như thế?"
La Tiểu Lục có chút xấu hổ, gãi gãi đầu đáp:
"Đều do bọn đệ ham chơi, chạy đi xa quá. Ai mà biết được hôm nay lại xuất hiện đám người này."
"Được rồi, đệ mau tránh qua một bên đi, nhớ núp cho kĩ."
Hắn nói xong liền giơ kiếm lên tấn công gã hắc y nhân kia. Còn lại hai tên, giao cho đám người của Hình Thiên là được rồi.
Đợi bọn họ giải quyết xong xuôi, Hoa Ngũ Sắc mới hớt hải chạy tới. Trông thấy tất cả đều an toàn mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhìn La Tứ Thiếu đang đi lại đây, mỉm cười nói:
"Tứ ca, huynh cuối cùng cũng tìm được đến đây a."
Đoạn liếc sang vài nam nhân vẫn bình tĩnh đi theo phía sau y, tò mò hỏi:
"Bọn họ là ai vậy? Tùy tùng huynh mới thu nhận à?"
Giống như nhớ ra chuyện gì lại lắc đầu nói:
"Không đúng, huynh nghèo như vậy làm sao mà nuôi được mấy người kia."
Đám thuộc hạ của Hình Thiên: "..."
Người nhà của phu nhân cũng thật là thẳng thắn.
La Tứ Thiếu mặt không cảm xúc đáp:
"Mấy người đại ca đâu?"
Hoa Ngũ Sắc bấy giờ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-tac-du-ky/2531783/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.