Chương trước
Chương sau
Lê hầu gia thấy cha con bọn họ không lên tiếng, giọng nói trào phúng:

"Nếu như hoàng hậu nương nương và thừa tướng cũng chỉ là nghe một vài người nói xằng nói bậy, như vậy việc tùy tiện công bố tin tức chính là phạm vào tội khi quân a."

Chiêu Dương hoàng hậu khẽ hừ lạnh:

"Bình An hầu sao có thể chắc chắn những người tố cáo chuyện này là bịa đặt. Chẳng phải ngươi cũng không có chứng cứ để xác minh hay sao?"

Hoàng thượng đã băng hà, cho dù muốn lấy máu nghiệm thân cũng không được, để xem lão già này chứng minh kiểu gì.

Lúc này, một vị quan đứng trong hàng ngũ văn thần chợt lên tiếng:

"Theo ý kiến của thần, nếu chuyện này đã không phân rõ được, chi bằng cứ chọn ra một người được bách quan ủng hộ tạm thời nhiếp chính. Dù sao nước cũng không thể một ngày không có vua, thái tử lại còn nhỏ tuổi, không thể để chậm trễ chính sự được."

Ông ta vừa nói xong, tất cả văn võ bá quan có mặt ở nơi này ngoại trừ Lễ bộ thượng thư ra đều đồng tình gật đầu. Trịnh Tông đắc ý vuốt râu nói:

"Cái này không sai, các vị đại nhân còn ý kiến khác không?" Tất nhiên đã sắp đặt từ trước nên lão cũng chỉ hỏi cho có.



Lê hầu gia nhìn đám quần thần trước mặt, thấy đa số bọn họ đều là người của Trịnh Tông, ông cười như không cười nhìn về phía vị đại thần vừa lên tiếng.

"Có phải tiếp theo Phạm đại nhân sẽ tiến cử thừa tướng gia hay không?"

Vị Phạm đại nhân kia thấy vẻ trào phúng trên mặt ông thì hơi xấu hổ, thế nhưng vẫn mạnh miệng đáp:

"Chẳng lẽ không thể hay sao? Ai cũng biết mấy năm nay mọi việc trong triều đều được thừa tướng xử lý rất tốt. Ta cảm thấy để ngài ấy nhiếp chính là phù hợp nhất."

"Hừ! Sao ngươi không trực tiếp tôn thừa tướng lên làm hoàng đế luôn đi, vòng vo như vậy làm gì?" Lê hầu gia khinh thường nhìn hắn nói.

Phạm đại nhân kia tức một bụng khí, đang định phản bác thì có người đã nhanh mồm hơn.

"Bình An hầu có phải là can thiệp quá nhiều vào chuyện trong triều hay không? Ngài cũng đã cáo lão từ quan rồi, mặc dù tiên hoàng bệ hạ vẫn giữ lại tước vị, thế nhưng cũng không nói ngài có thể tham dự vào sự vụ trong triều a."

Lê hầu gia không nhanh không chậm đáp trả:

"Vốn bản hầu cũng không tính toán nhúng tay vào, thế nhưng bệ hạ trước lúc lâm chung đã phó thác cho ta, lão già này cũng chỉ có thể tuân theo thánh mệnh."

Đám người nghe vậy liền sửng sốt một chút, cha con Trịnh gia không khỏi nhíu mi. Trịnh Tông không tin nói:

"Bệ hạ phó thác cho ngươi chuyện gì?" Vì sao lão lại không biết?

Lê hầu gia liếc mắt một vòng đám người, giơ tay ra nói với mấy người La Nhất Phong ở phía sau: "Đưa thứ kia cho ta."



La Nhị Gia đi đến gần ông, hai tay dâng lên một cuộn vải màu vàng thêu kim long, lập tức xung quanh vang lên âm thanh hít khí nho nhỏ.

"Chắc các vị cũng đã nhận ra đây là cái gì đi?" Đoạn nhìn về phía Lễ bộ thượng thư: "Phương đại nhân, làm phiền ngài đọc nó lên cho các vị bá quan văn võ được rõ."

Phương đại nhân được giao trọng trách bình tĩnh đi tới, sau khi nhận lấy chiếu chỉ liền mở ra, ánh mắt chợt lóe lên, cao giọng đọc:

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.. Hiện trẫm tuổi cao sức yếu, lập chiếu chỉ này để tiện bề ngày sau trẫm quy thiên, thái tử Lý Minh Triết lập tức nối ngôi. E ngại thái tử còn nhỏ tuổi, mọi sự trong triều chưa thể giải quyết, nay phong Bình An hầu làm Phụ chính đại thần, giúp đỡ tân đế trị vì xã tắc cho đến khi trưởng thành. Khâm thử."

Tất cả mọi người ở đây trừ Chiêu Dương hoàng hậu đều quỳ xuống nghe tuyên chỉ, sau khi Lễ bộ thượng thư vừa dứt lời thì thấy Bình An hầu nhàn nhạt đáp ba chữ "Thần tuân mệnh" rồi thản nhiên giơ tay nhận lấy chiếu thư.

Trịnh Tông hai mắt u ám, lão ngàn tính vạn tính lại không tính được nước đi này của tên hoàng đế ngu ngốc kia. Bây giờ kế hoạch phá sản, lão chỉ còn cách dùng vũ lực để cướp lấy ngai vàng mà thôi.

Một hồi đấu trí qua đi, các vị đại thần hai mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng. Bọn họ hiểu được người kế vị đã xác định và không thể thay đổi. Chỉ là không biết thừa tướng có chịu chấp nhận kết quả này hay không? Dù sao dã tâm của lão đã thể hiện rõ, rất có thể sẽ lựa chọn được ăn cả ngã về không a. Bọn họ phải về tính toán lại một chút mới được.

Lúc này, Chiêu Dương hoàng hậu cũng không biết phải nói gì, nàng ta nhìn phụ thân mình không cam lòng, giả bộ thấu tình đạt lý nói:

"Nếu bệ hạ đã sắp xếp như vậy, các vị đại nhân cũng nên tuân theo đi thôi. Phương đại nhân, ngài là Lễ bộ thượng thư, mọi chuyện liên quan đến đại điển đăng cơ của thái tử sẽ do ngài chuẩn bị. Thế nào?"

Phương đại nhân khom người cung kính đáp: "Thần tuân chỉ!"

Lê hầu gia cũng không tiện nói gì nữa, dù sao mục đích lần này đã đạt được, việc quan trọng bây giờ là đề phòng Trịnh Tông ra tay thôi. Sau khi đám người lục tục rời đi, ông quay sang dặn dò La gia huynh đệ:

"Các ngươi chú ý một chút, đừng để người khác có cơ hội ra tay với thái tử, cũng phải bảo trọng chính mình. Hiểu không?"

"Hầu gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không phụ phó thác."

Lê hầu gia nhìn họ gật đầu một cái, sau đó cũng rời đi.

Lý Minh Triết như được đại xá, lúc này mới thả lỏng cơ thể đang ghé sát vào người La Tiểu Lục, vuốt ngực nói:

"Sợ chết ta. Tiểu Lục ca ca, chúng ta đi chế thuốc đi, ta phải mau chóng học được cách chế độc dược để phòng ngừa hoàng hậu."

La Nhị Gia xách cổ áo nó vừa lôi đi vừa nói:

"Độc dược cái gì, mau đi học tứ thư ngũ kinh đi."

"A.. không, tiểu Lục ca ca cứu ta."

La Tiểu Lục: "..."

Mô phật, thí chủ đi vui vẻ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.