"Bà ơi, bà ăn miếng cháo đi bà"
Ông An ngồi bên cạnh giường vợ, bà Liên mất ăn mất ngủ mấy tuần nay rồi, từ ngày con Ánh nó bỏ đi là bà suy sụp tinh thần đến mức sanh bệnh luôn, nhìn người vợ đầu ấp tay gối của ông hiện tại ốm o gầy mòn lòng dạ nào ông chịu cho đặng đây
"Con Ánh...nó về chưa ông"
Bà quay mặt vào góc tường mà khóc thút thít như một đứa trẻ con, sao mà bà không buồn cho được, Ánh nó là con gái cưng của bà, con vàng con bạc của bà tự dưng mất tích, hỏi có người mẹ nào mà không đau lòng xót dạ
Mấy tuần qua không có hình bóng Ánh trong nhà, làm cho bà không thiết tha gì sự sống nữa, có Ánh nó chọc cho bà vui, nó hay nũng nịu nhõng nhẽo bên cạnh bà suốt ngày, còn bây giờ không gian căn nhà được bao phủ bởi một sự cô đơn quạnh hiu, bà nhớ Ánh, bà nhớ tiếng đàn bầu của con gái bà
"Bà nghe tui, bà ráng ăn uống vô cho có sức khỏe đặng mà tìm con gái mình, bà cứ vậy quài tui đau lòng quá đa"
Ông An bất bực ngồi bên cạnh khuyên vợ mình, ông chẳng thua kém bà là bao, ông đau khổ dây dứt khôn nguôi, ông ước gì ngày đó ông bình tĩnh hơn mà không đánh con gái mình, để bây giờ mọi chuyện nó ra cái cớ sự này
"Ông ơi, tui....hic....tui nhớ con Ánh, ông cho lính đi kiếm con gái mình về lẹ đi ông, tui xin ông"
Bà Liên nghẹn ngào khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-sac/2924377/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.