"Ăn đi, món em thích nè"
Thế Thành gắp một miếng thịt sườn ram bỏ vào chén của Tít, mọi khi ở bên nhà hội đồng Tịnh nó thích ăn món này, cậu lúc nào cũng để ý con nhỏ nên rành mấy món khoái khẩu của nó
"Dạ..con cảm ơn"
Tít gật đầu cảm ơn cậu Thành, nó lấy thìa múc một miếng cơm với thịt sườn ram cho vào miệng, món này đúng là món khoái khẩu của nó rồi, nhưng sao hôm hay nó ăn không thấy ngon lành miếng nào hết
Tự dưng nó thấy lạnh trong người quá, tối qua nó không có ngủ được yên giấc, nó rất sợ ngủ một mình mà không có mợ Hân bên cạnh, nó thấy nhớ mợ Hân rồi
Bởi vậy tối qua nó thức tới gần sáng luôn, bây giờ trong người nó mệt mỏi rã rời, cứ như không còn một miếng sức sống nào vậy, tay chân bủn rủn hết trơn hết trội, nó sợ nó bị bệnh rồi quá đa
"Sao nhìn mặt em xanh xao quá Tít"
Thế Thành ăn cơm lâu lâu đá mắt qua xem con Tít ăn có ngon miệng không, cậu nhận ra điểm bất thường của con Tít, mặt mài nó tái mét trông như là đang bệnh vậy đó
"Sao..tự dưng con thấy lạnh quá cậu ơi"
"Gì, em lạnh hả?"
Cậu Thành nhìn ngó xung quanh bây giờ là ban trưa, trời nắng muốn cháy da cháy thịt mà con Tít nó kêu lạnh, thôi chắc con nhỏ bệnh hay sao rồi, cậu lấy bàn tay to lớn của mình áp lên trán con Tít, sau đó hết hồn kêu lên
"Sao mà nóng dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-sac/2924341/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.