"Con về rồi..."
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến cho bầu không khí nhất thời tĩnh lặng, bà Liên im lặng cố gắng mường tượng, đúng rồi, đây là giọng nói của con gái bà
Giao Ánh
Giao Ánh của bà về rồi.
Ông An ngồi bật dậy, nhìn về phía cửa nhà, nơi phát ra cái âm thanh thân thương quen thuộc, ông chỉ biết lặng người chôn chân tại đó, bởi ông không dám lại gần Ánh, ông sợ nếu ông lại gần, Ánh sẽ biến mất, giống như trong mấy giấc mơ mà ông hay chiêm bao, không biết tự bao giờ, lòng ông dâng lên cảm giác xót xa khó tả
Sau khi nhận thức được mọi việc đang xảy ra không phải là mơ, bà Liên mếu máo, bà chạy đến ôm chầm lấy Ánh khóc nức nở, và em cũng chẳng thua gì má, bao nhiêu sự nhớ nhung, thương xót, như vỡ òa chỉ trong một cái ôm, em ôm chặt bà vào lòng, bàn tay em nhẹ nhàng xoa tấm lưng gầy gò của bà, nước mắt giàn dụa chảy dọc hai bên gò má
"Má biết mà, con còn sống, Ánh của má không có chết"
Bà Liên nghẹn ngào cất lời, Ánh cảm giác như tim em đang bị xé vụn ra thành từng mảnh nhỏ, đau đớn siết chặt lấy tâm tình không buông, em cố nhẹ giọng trấn an bà
"Dạ con đây, con...con còn sống"
Bà Liên gật gù lia lịa, lòng bà chìm trong niềm hạnh phúc hân hoan, nhưng vẫn không quên trách hờn ông chồng già
"Thấy chưa...cha con ổng nói bậy, ổng cứ nói là con chết hoài...hic...má biết Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-sac/2924278/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.