Bấy giờ, khách khứa hai bên vẫn đang hát hò sôi nổi ngoài sân nhà, Thế Thành cùng Trúc Linh phải cực lực tiếp rượu suốt từ trưa cho đến gần chiều, do đó mà Thế Thành vẫn chưa có cơ hội được bắt chuyện hỏi thăm Giao Ánh, mà em thì luôn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt với cậu, trông giống hệt như hai người xa lạ chưa từng một lần quen biết, chỉ có trong lúc em được Trúc Linh mừng rượu, em nhìn cậu thật lâu, sau đó nhoẻn miệng cười, chúc phúc.
"Chị chúc hai vợ chồng em trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc, chị tin, cậu ấy nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em."
Ánh đã tặng cho hai vợ chồng một cặp đồng hồ omega cổ vàng đúc, món quà này được em đặc biệt nhờ thợ hoàn kim bên Pháp kì công mài dũa từng đường nét tinh xảo trên từng nút dây đeo. Sau đó, em tận tay đeo vào cho Trúc Linh một cách nâng niu, chiếc đồng hồ bên cạnh còn lại trong hộp, Ánh cẩn thận đặt lên tay Trúc Linh, không quên căn dặn.
"Em đeo cho cậu ấy đi."
Trúc Linh mỉm cười, nhẹ nhàng nâng tay cầm lấy chiếc đồng hồ sang trọng, tận tình đeo vào tay cho chồng, nhưng thật sự không ai biết được cảm xúc trong lòng cậu Thành lúc ấy ra sao, chỉ có cậu hiểu rõ, giây phút ấy cậu đã đau đến dường nào, nhìn người mình thương hết lòng chúc phúc cho hôn sự mà lý ra cậu chưa từng mong cầu, người cậu mong chỉ duy nhất là em, người cậu muốn chân chính rước về làm vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-sac/2924262/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.