Chớp mắt đã đến ngày 30 Tết, trong bệnh viện vắng lặng hơn hẳn. Người miền Bắc thường ăn sủi cảo trong ngày này, còn Lí Mộ lại rất ít ăn những món chế biến từ bột mì. Người dân vùng núi quê cô cũng đón Tết âm lịch, nhưng không tổ chức linh đình như lễ hội đốt đuốc. Đối với họ, ngày này mang ý nghĩa đoàn tụ nhiều hơn.
Bà Giang gói sủi cảo mang đến bệnh viện, tay nghề nấu nướng của bà rất khéo, sủi cảo rất ngon. Tiết Bán Mộng đã đóng cửa tiệm sách và quán bar. Mấy ngày nay cô ấy hầu như ở bên cô suốt từ sáng đến tối.
Buổi tối, dù Lí Mộ nói thế nào, cô ấy cũng kiên quyết không rời đi.
“Tiểu Mộ à, chị cũng chẳng có người thân, những ngày này về nhà chỉ thui thủi một mình. Em cứ để chị ở lại đây đi.”
Màn đêm buông xuống, bệnh viện yên tĩnh bị ngăn cách với bầu không khí đón xuân vui tươi rộn ràng bên ngoài. Trên tivi đang chiếu chương trình gala mừng xuân. Các tiết mục thật nhàm chán, nhưng Tiết Bán Mộng lại xem rất say sưa. Có điều, chương trình mới phát được một nửa thì cô ấy đã ngủ gục trên giường bệnh trống.
Trong tivi vang lên những tràng cười sảng khoái, Lí Mộ ngồi dậy, chống hai tay lên giường, từ từ đi giày vào. Sau đó, cô vịn vào mép giường và vách tường, mất một lúc mới đi đến cửa. Qua ô cửa sổ nhỏ bằng kính trên cửa phòng bệnh, cô nhìn thấy anh đang ngồi cúi đầu trong hành lang ánh đèn lờ mờ, dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-mo-nhu-gio-manh/2979326/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.