🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nếu như vừa nãy cô đã thực sự nổi giận, thì bây giờ chỉ có lại sự lạnh nhạt thấu xương.



“Anh nói mấy lời đó mà không thấy buồn nôn à?”



Cô để mặc cho anh ôm, thậm chí chẳng buồn giãy giụa.



Họ kề sát nhau là vậy, nhưng lại xa cách nhau đến thế. Hai tay của anh dần dần buông thõng xuống. Ánh trăng lạnh lẽo rải xuống con hẻm nhỏ tĩnh mịch. Anh cụp mắt, cả người mất đi ánh hào quang. Lí Mộ quay người rời đi, bóng lưng gầy gò hiện lên trước mắt anh.



Cả đời này anh không có từ cách nói với cô ba từ “anh xin lỗi”.



Ngụy Tuần nhẹ giọng nói: “Anh không nên xúc động như vậy. Em đừng giận mà.”



Cô không muốn dây dưa với anh nữa, im lặng bước vào đêm đen.



Anh vẫn lặng lẽ đi theo cô, cho đến khi cô đẩy cửa bước vào một căn nhà, rồi thẳng thừng đóng sập cửa lại. Bấy giờ, anh lại lưu luyến nhìn cánh cổng bằng gỗ cũ kỹ, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng của cô xuyên qua cánh cổng rất dày này.



Ngụy Tuần không muốn rời đi, mà cứ yên lặng đứng trong con ngõ nhỏ.



Borge cầm đèn pin đi ra từ sân sau, thấy Lí Mộ thẫn thờ đứng tựa lưng vào cổng, không biết đang suy nghĩ điều gì.



“Tiểu Mộ, sao cô về muộn thế? Ông già lo lắm đấy, tôi đang định đi tìm cô đây.”



Anh ta bước tới, ánh đèn pin chiếu vào mặt cô khiến cô vội vã quay mặt đi, nhưng anh ta vẫn loáng thoáng trông thấy

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-mo-nhu-gio-manh/2979302/chuong-47.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Sơn Mộ Như Gió Mạnh
Chương 47: Năm phút
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.