Lí Mộ càng tỏ ra lạnh lùng hơn: “Anh coi tôi là con ngốc đấy hả?”
Đồng ý với anh, sau đó đợi thêm hai năm nữa, trông cô dễ lừa vậy sao?
Bàn tay anh vẫn giữ chắc túi đá chườm, giọng nói đầy xót xa: “Em tin anh đi, anh sẽ không lừa em đâu.”
“Anh có gì đáng để tôi tin tưởng chứ?”
Cô muốn giành lấy túi đá chườm khỏi tay anh, nhưng bàn tay anh vẫn giữ chặt lấy chân cô không buông. Ngụy Tuần luôn cúi đầu, còn cô đang ngồi trên ghế sô pha nên chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của anh.
Anh đổi giọng tán gẫu thoải mái: “Có chuyện này anh vẫn chưa nói với em. Tiểu Mộ à, cuộc hôn nhân của chúng ta, em không dễ li hôn thế đâu.”
Đá lạnh thật sự có thể làm dịu cơn đau, Lí Mộ cảm thấy mắt cả chân tê cóng vì lạnh.
“Luật sư Trâu giỏi thật đấy, nhưng anh có thể mời luật sư giỏi hơn ông ta. Anh là doanh nhân, thứ anh không thiếu nhất là tiền bạc và mối quan hệ. Em còn ngây thơ lắm, không hiểu được mặt tối của xã hội này đâu. Mặc dù đồng tiền không phải là vạn năng, song nó có thể cho em cuộc sống đầy đủ và những tiện lợi mà người bình thường không có được. Có lẽ anh không thể thay đổi được kết quả chuyện của chúng, nhưng sẽ giữ em lại một thời gian lâu hơn em tưởng đấy.”
Cô thật sự không ngờ rằng anh lại có thể vô liêm sỉ như thế. Sao một người lại có thể trở nên xa lạ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-mo-nhu-gio-manh/2979295/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.