Cảnh Thự lại hỏi: "Có tin tức gì của Giới Khuê không?"
"Y đi Tây Xuyên," Khôi Minh nói, "Gia nhập với một đám người giang hồ. Nghe nói y đi qua Thương Sơn, lại ở Tây Xuyên xây dựng một môn phái thích khách, tên là Bạch Hổ Đường."
Đây là tin tức tốt duy nhất Khương Hằng nghe được, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên chút.
"Nhưng trên đời này, cũng không còn cần giết người." Khương Hằng nói.
Cảnh Thự nói: "Trăm ngàn năm sau, có lẽ sẽ cần."
Khôi Minh lại nói: "Cần ta tìm cho các ngươi một chỗ ở không?"
Cảnh Thự buông chén trà, nói: "Chúng ta dự định ở đây mở một cái học đường, kiêm thêm võ quán, đến khi người Ung đánh lại đây rồi tính tiếp, làm phiền ngươi rồi."
Vì thế Khương Hằng cùng Cảnh Thự ở lại trong thành Giang Châu, chỉ cần tránh đi vương tộc, những người năm đó nhận ra bọn họ cũng không nhiều. Nửa tháng sau, võ quán của Cảnh Thự thực mau đã được khai trương, tuyển vào không ít học sinh, dùng tên "Nhiếp tiên sinh" như cũ.
Khương Hằng cũng thành lập một học đường cùng chung với võ quán, vừa dạy văn thao, vừa dạy võ lược. Lúc này không có người nào biết được, người sư phụ trẻ tuổi trước mặt này, lại là thiên hạ đệ nhất năm đó cầm trong tay Hắc Kiếm, cũng là đời sau của Cảnh Uyên.
Mà vị tiên sinh dạy học này, lại đã từng làm thiên tử trong ngắn ngủi một ngày, Thái Tử Văn nước Ung.
Vương tộc nước Dĩnh ở Giang Châu lại sống mơ mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229551/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.