Trong thành An Dương, trên đường lưng chừng núi tràn ngập không khí khô ráo mát mẻ của mùa thu, có một vài tảng đá điêu khắc bị vứt đi, sau lưng chính là tông miếu nước Lương. Trước tông miếu có một cây đại thụ, Giới Khuê ngồi xuống dưới tàng cây, giúp Khương Hằng lột ra Bạch Quả nướng, đưa tới trong tay hắn.
Khương Hằng thấy một bóng người trên cây, biết đó là Cảnh Thự, lúc này Cảnh Thự đang ở trên cây quan sát, để phòng ngừa tên thích khách cuối cùng kia lại đến ám sát.
Cảnh Thự nhìn xung quanh, xác nhận không có việc gì, liền ngồi luôn ở trên thân cây.
Giới Khuê ngồi dưới tàng cây nói: "Vừa rồi ta đi đến chỗ Thái Tử, ngươi đoán xem ta nghe được cái gì?"
Khương Hằng nói: "Hôm nay có thể không nói chuyện quốc sự không?"
Giới Khuê cười nói: "Có thể."
Nhưng Giới Khuê đã nói, cho nên Khương Hằng liền nhịn không được, hỏi: "Nghe được cái gì?"
Giới Khuê nói: "Cơ Sương đã khởi hành đi tới An Dương, dù sao gả cho ai cũng là gả, không bằng lại đây xem tình hình trước."
"Vậy thì phải có người đi đón," Khương Hằng nói, "Còn ở chỗ này đi dạo?"
Cảnh Thự không có trả lời, ngồi ở trên nhánh cây đại thụ, rũ xuống một chân, trong tay lột ra Bạch Quả nướng mua tới, lột ra một quả liền ném vào trong miệng.
Hai huynh đệ đang chiến tranh lạnh, Giới Khuê đều nhìn thấy, trong lòng sớm đã hiểu rõ.
"Ta có thể giúp ngươi gì không?" Giới Khuê nói với Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229533/chuong-181.html