"Để ta...... Để ta ngẫm lại." Trong lòng Khương Hằng hỗn loạn, đã không biết nên đối mặt với Cảnh Thự như thế nào.
"Ta hiểu." Cảnh Thự nghiêm túc đáp, ngay cả bản thân y, cũng đã trải qua một thời gian rối rắm rất lâu, huống chi là Khương Hằng? Dĩ nhiên không thể yêu cầu hắn chỉ dùng thời gian uống một chén rượu ngắn ngủn này, liền đưa ra câu trả lời.
"Ta không thúc giục ngươi," Cảnh Thự lại nói, "Qua tối hôm nay, ta sẽ không nhắc lại việc này, ngươi thậm chí có thể quên nó đi, xem như ta chưa nói bất kỳ điều gì...... Đều là ta cam tâm tình nguyện, chỉ là ta thật sự muốn nói ra, nói ra rồi, ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
Khương Hằng rất ngại ngùng, hắn thậm chí không dám nhìn vào hai mắt Cảnh Thự, nhìn về phía giữa sông.
Lúc này, trong sông xuất hiện một cái bóng đen, Khương Hằng bị phân tâm, nói: "Đó là cái gì?"
Cảnh Thự bỗng nhiên cảnh giác, ra hiệu Khương Hằng đến phía sau mình, nhìn chằm chằm bóng đen kia, bóng đen kia lại như như bèo trôi theo dòng nước, cũng không phải là thích khách ẩn núp ở giữa lòng sông.
Bóng đen kia trôi đến gần mới phát hiện ra là một cổ thi thể, Khương Hằng tuy đã thấy qua vô số thi thể, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này vẫn có chút khiếp sợ. Trong đêm tối yên tĩnh tốt đẹp, lại tự dưng đâu ra rất nhiều thi thể tục tục trôi tới.
"Người chết," Khương Hằng đứng dậy, nhất thời lại không rảnh nghĩ tới những lời của Cảnh Thự, "Thật nhiều người chết!"
Thi thể mênh mông cuồn cuộn, dọc theo Tế Thủy một đường trôi xuôi theo dòng nước về phía Đông.
Khương Hằng quay đầu nhìn con sông, bắt đầu là một cổ, sau đó ba cổ, năm cổ, bá tánh chết đi mặt úp vào trong nước, ngay sau đó càng ngày càng nhiều.
"Ca." Khương Hằng nói.
Cảnh Thự quay đầu nhìn vào trong nước, chỉ thấy lúc đó trong Tế Thủy đã trôi đầy thi thể, dần dần chất đống ở cửa sông. Bá tánh nước Trịnh ở hai bên bờ sông cũng phát hiện ra, nổi lên một trận ồn ào náo động không nhỏ.
Hàng ngàn hàng vạn xác chết xuôi dòng trôi xuống, trôi vào bên trong thành Tế Châu, trong lúc nhất thời bá tánh trên chợ hoặc là vọt tới trên cầu Tế Thủy, hoặc là đứng ở bên bờ, tiếng ồn ào dần nhỏ lại, ngọn đèn dầu cùng ngân hà chiếu sáng một màn trước mắt này.
Tôn Anh nắm tay thiếu niên kia đi đến trên cầu, nhìn xuống dưới, cũng nhìn hai người thổi tiếng huýt sáo.
Cảnh Thự đem thuyền chống đến bên bờ, hai người vội vàng rời thuyền. Chỉ thấy thi thể càng ngày càng nhiều, chất đầy Tế Thủy, cảnh tượng này khiến cho toàn thành oanh động, ngay lập tức có càng nhiều người vọt tới, dùng cái vợt vớt thi thể lên bờ, Trịnh Quân lại bắt đầu lớn tiếng quát xua tan đám người.
"Thi Thể từ Vũ Nam trôi lại đây," Cảnh Thự nói với Khương Hằng, "Đường sông ngoài thành Vũ Nam liên thông với thượng nguồn sông Tế Thủy."
Mấy ngày liền mưa to, cả Hoàng Hà, Trường Giang đều bắt đầu ngập lụt, bá tánh chết đi bị ném vào giữa sông, lại bởi vì mực nước tăng vọt, gần hai vạn thi thể được đưa vào Tế Thủy, một đường tiến vào đất Trịnh.
Cảnh Thự quen thuộc địa hình Trung Nguyên, đối với hướng sông ngoài bốn quan nắm rõ như lòng bàn tay.
Quả nhiên, ngày hôm sau Thái Tử Linh phái người điều tra cũng chiếu cáo quần thần, xác thật người chết là từ Vũ Nam xuôi dòng xuống, Vũ Nam xuất hiện rất nhiều thi thể cũng có nghĩa là Trấp Tông đã tới gần ba thành Tầm Thủy.
Sau một đêm, lòng người trong thành đột nhiên hoảng sợ, bên trong thành bắt đầu có người đào vong.
"Người muốn đi cũng ngăn không được," Thái Tử Linh nhàn nhạt nói, "Chỉ vậy thôi."
Nói, Thái Tử Linh đứng dậy, đối với chuyện này cũng không quan tâm mấy, đi rồi.
Chỉ còn lại bá quan văn võ trong điện hai mặt nhìn nhau, Tôn Anh mang đến tin báo, nói: "Toàn thành Vũ Nam thà chết không hàng, dân trong thành toàn bộ đều bị Trấp Tông tàn sát, nam nữ già trẻ, chết một vạn bốn ngàn bảy trăm hộ."
"Bọn họ ở Vũ Nam tập kết 25 vạn quân đội." Tôn Anh ở trong điện ngồi xuống, nghiêm túc nói.
Trong điện lặng ngắt như tờ, Khương Hằng nói: "Mục đích Trấp Tông đồ thành là vì muốn răn đe, muốn nói cho người Nam, ông ta nói đồ thành thì chính thật sự là đồ thành, không hàng, tức chết. Kế tiếp là ba thành Tầm Thủy, ông ta sẽ phát lệnh chiêu hàng trước để tiết kiệm binh lực. Các vị có thể ngẫm lại làm sao ứng đối."
Một đám người sắc mặt trắng bệch, thần sắc những người tham dự hội nghị hôm nay đều vô cùng mất tự nhiên, trước đó trên đường Khương Hằng đi đến chính điện còn nghe nói các nhà công khanh đã bắt đầu thu thập gia sản, thoát khỏi Tế Châu đi đến Di Châu và những nơi khác.
Những gia chủ đám sĩ phu này, chắc hẳn đã tính toán lưu lại Tế Châu chờ chết, chỉ cần có người kế tục gia tộc, bản thân sống hay chết hiển nhiên không nằm trong phạm vi bọn họ lo lắng. Chỉ là một khi mất đất, bọn họ lại có thể chống đỡ bao lâu?
Biên Quân thanh thanh giọng nói, nói: "Người Ung xuôi Nam, hiện giờ đã thế không thể đỡ, lấy cứng chọi cứng, tử chiến không lùi, chung quy chỉ làm khổ bá tánh. Dọc theo đường đi, Trấp Tông thậm chí không có cho bất kỳ kẻ nào cơ hội đàm phán, chỉ không biết bọn họ muốn gì."
Đám quan viên không có người nào lên tiếng, Khương Hằng chỉ nhìn lướt qua, liền biết bọn họ đều đang có lòng riêng.
Chư Lệnh Giải lạnh lùng nói: "Theo như Tả tướng thấy, Trấp Tông muốn cái gì? Chúng ta có thể lấy cái gì đi đổi? Đầu người Vương thất? Hay là một thành trấn phía Nam?"
Biên Quân nói: "Nhẫn nhục một thời gian, giấu tài, chờ đợi ngày Đông Sơn tái khởi, cũng là một cái biện pháp......"
"Mang củi cứu hỏa," Chư Lệnh Giải nói, "Củi bất tận, hỏa bất diệt. Tả tướng hay là thật sự cho rằng, cắt đất cho Ung, liền có thể ngăn bước chân ông ta tiến về phía Đông?!"
Biên Quân đã sớm dự đoán được sẽ bị phản bác, nhưng lời này cũng là lời trong lòng của toàn bộ quan viên, y chẳng qua là đem lời này thay mặt nói ra mà thôi.
"Hai vị hiện giờ có cao kiến gì?" Chư Lệnh Giải lại nhìn Khương Hằng cùng Cảnh Thự nói.
Khương Hằng chưa lên tiếng, Cảnh Thự lại nói: "Nói với ngươi vô dụng, cần phải chờ người có thể nói chuyện trở về."
Hôm nay triều đình vốn dĩ đã lửa giận ngập trời, chỉ muốn tìm một người chịu tội thay, Thái Tử Linh rời vị trí, vào giờ phút này Cảnh Thự mở miệng, đã trở thành đối tượng giận chó đánh mèo, mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười mắng Cảnh Thự, không cần lại bận tâm mặt mũi quốc quân.
Cảnh Thự không dao động, nhìn Khương Hằng, sau chuyện thình lình xảy ra đêm qua, Khương Hằng đối với Cảnh Thự có chút xa lạ, Lúc trước cho dù cảnh Thự làm gì, Khương Hằng đều để trong mắt, đã thành thói quen.
Cảnh Thự còn rất bình tĩnh...... Khương Hằng thầm nghĩ, lúc trước khi ở Ung đô, Cảnh Thự đối mặt với thần tử nước Ung, tựa hồ cũng đều là thần thái thờ ơ này, phảng phất như cho dù người khác nói cái gì, Cảnh Thự cũng đều không để ý, chỉ là mình không chú ý tới mà thôi.
Y đang nghĩ gì vậy? Khương Hằng bỗng nhiên có chút nghi hoặc, phát hiện ra bản thân cũng không phải rất hiểu Cảnh Thự.
Nhưng khí thế oai hùng của y, làm Khương Hằng cảm thấy thực trầm ổn, thực đáng tin cậy.
Liền vào giờ phút này, tiếng thông báo cắt ngang dòng suy nghĩ miên mang của Khương Hằng.
"Long Vu tướng quân đến ——" tiếng thị vệ bên ngoài thông truyền.
Khi Long Vu đi vào, tiếng mắng chửi ngay tức khắc theo đó dừng lại, vị thượng tướng quân này ở nước Trịnh vẫn có uy vọng rất cao, nhưng ai cũng không nghĩ tới, y sẽ đến vào giờ phút này.
Long Vu vẫn như cũ vô cùng tuấn mỹ, chỉ là dễ dàng nhận ra y tiều tụy hơn mấy năm trước lần đầu tiên Khương Hằng nhìn thấy, mặc dù cảm thấy giữa mặt mày Long Vu mang theo chút ưu sầu, nhưng rốt cũng vẫn có tinh thần. Hiện giờ y cũng đang đeo tang vì Trịnh vương, chỉ mặc một bộ áo đen bó sát, giống như bóng ma, đứng sừng sững ở trong điện, làm Khương Hằng nghĩ tới ba chữ: Người ở góa.
"Tới rồi." Long Vu nói với Khương Hằng cùng Cảnh Thự.
Khương Hằng gật gật đầu.
Long Vu nói: "Ta từ Hào Quan điều động quay về hai vạn binh mã, tính cả bốn vạn người Xa Lôi mang đi ba thành Tầm Thủy, cộng thêm 8000 Ngự lâm quân Lương cuối cùng, cộng lại toàn bộ sáu vạn 8000 người. Vương bệ hạ bảo ta dốc hết toàn lực hiệp trợ hai vị, đánh lui Trấp Tông tới xâm phạm, thủ vệ vương đô."
Lời này vừa ra, trong điện không có người nào lại phê bình.
"Rất tốt." Cảnh Thự rốt cuộc chờ tới người y muốn, nói, "Tập hợp binh mã, mau chóng xuất phát, gấp rút tiếp viện Tầm Đông."
"Được." Long Vu gật gật đầu, lại nhìn chúng thần nói, "Hậu cần cùng tiếp viện, liền phiền toái các vị đại nhân."
Trong trận chiến Lạc Nhạn, Xa Không bỏ mình, đệ đệ Xa Lôi lĩnh quân, hiện giờ địa vị Long Vu đã thành thượng tướng quân lâu năm nhất Đại Trịnh. Ngày hôm nay trong thành bắt đầu điều phái binh mã, Khương Hằng bắt đầu chỉnh hợp lực lượng hậu cần, giúp Cảnh Thự bảo đảm quân đội của y sẽ không gặp phải vấn đề cạn kiệt lương thực.
"Hai ta cùng nhau ra trận sao?" Khương Hằng nói với Cảnh Thự.
Cảnh Thự cùng Long Vu đang xem binh sách, muốn sắp xếp lại đội hình binh lính một lần nữa, sau giờ Ngọ còn phải đi kiểm duyệt lại quân đội, sáng sớm ngày mai, liền phải cùng bọn lính cùng ăn cùng ở, để quen thuộc phong cách tác chiến.
"Ngươi muốn đi sao?" Cảnh Thự nói.
Khương Hằng trầm mặc một lát, cuối cùng gật gật đầu.
Cảnh Thự nói: "Vậy cùng đi."
Sau đêm hôm đó, Cảnh Thự dường như đã thay đổi thành một người khác, mọi việc cũng không hề thay Khương Hằng đưa ra quyết định. Cảnh Thự bắt đầu làm quen với chuyện làm tốt chuyện của bản thân, mà về Khương Hằng, lại để cho chính hắn tự đi lựa chọn, cho dù Khương Hằng còn trong tình cảnh nguy hiểm bị ám sát, Cảnh Thự cũng không hề miễn cưỡng hắn.
Long Vu nói: "Thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ta kiến nghị Khương đại nhân nên đi theo, cũng dễ xem xét."
Khương Hằng gật gật đầu, nói: "Nhưng ca ta trước mắt còn không thể lộ diện, ta phải dịch dung cho y một chút."
Vương Tử nước Ung được truy phong anh kiệt vẫn chưa chết, còn suất lĩnh địch nhân đánh Ung quân, sự tình quan trọng đại, không thể tùy tiện để người khác biết được, dù sao Cảnh Thự còn có chuyện quan trọng hơn đi làm —— mà một khắc khi y công khai lộ diện, cũng cần thiết là ngày chết của Trấp Tông.
Long Vu đoán được Cảnh Thự muốn làm gì, nhưng cũng không có truy vấn.
"Ta đi gặp Triệu Linh đã," Khương Hằng nói, "Ngày mai liền phải xuất binh."
Cảnh Thự gật gật đầu, cùng Long Vu tiếp tục công việc trước đó. Khương Hằng liền rời đi thư phòng, đi tới trước tẩm điện Thái Tử Linh.
Hắn nghe thấy được tiếng nói chuyện ôn hòa của Thái Tử Linh, gõ cửa đi vào, chỉ thấy Thái Tử Linh đang nằm ở trong lòng ngực một người thị vệ đọc sách.
"Ngươi đã đến rồi." Thái Tử Linh cười nói, "Đây là Triệu Quýnh. Triệu Quýnh, đây là Khương đại nhân."
Khương Hằng: "......"
Bộ dáng người thị vệ tên là Triệu Quýnh kia, chỉ so với Thái Tử Linh nhỏ hơn một chút, dung mạo cũng đã ngoài 30, không tuấn tú cho lắm, tướng mạo chỉ có thể tính là thường thường mà thôi, nhưng khí chất ngược lại rất tốt.
"Y là đường đệ bà con xa của ta." Thái Tử Linh muốn đứng dậy, Khương Hằng lại ý bảo không cần đứng dậy, Triệu Quýnh để Thái Tử Linh dựa ở trong ngực, nhất thời cũng không cử động.
"Ta tới chào từ biệt," Khương Hằng nói, "Ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau đến Tầm Thủy đi."
Thái Tử Linh gật gật đầu, nói: "Ta sẽ đi cùng các ngươi, hay là lưu lại Tế Châu?"
"Xem tình huống đã," Khương Hằng nói, "Trước lưu lại đi, nếu có cơ hội ta liền phái người truyền tin, để ngươi đi qua."
Thái Tử Linh gật gật đầu, trong lòng Khương Hằng tò mò, không khỏi nhìn nhiều thị vệ tên là Triệu Quýnh vài lần.
"Không cần trông cậy vào y," Thái Tử Linh cười nói, "Y không biết đánh giặc, chỉ có thể đi theo bên người ta."
Khương Hằng nở nụ cười, Thái Tử Linh áo quần lỏng lẽo, lộ ra ngực trắng nõn, nắm tay Triệu Quýnh đặt ở trước người mình, lại nói: "Đợi sau khi ta chết, Triệu Quýnh cũng sẽ đi theo ta, đến lúc đó làm phiền ngươi, nếu có cơ hội, hãy đem y chôn ở gần ta."
"Được." Khương Hằng gật đầu nói.
"Cảm ơn ngài, Khương đại nhân." Triệu Quýnh rốt cuộc mở miệng nói.
Khương Hằng thấy hai người bọn họ vui vẻ an nhàn, thầm nghĩ khoảng thời gian này có lẽ là khoảng thời gian tự tại nhất trong cuộc đời Thái Tử Linh đi? Trong khoảng thời gian này, Thái Tử Linh không hề là quốc quân nước Trịnh, cũng không hề là phụ thân của hài tử, không cần phải sống vì ai, đi sắm vai một cái nhân vật khác, mà là chân chính trở thành chính mình, sống vì chính mình.
Hắn không có quấy rầy Triệu Linh nhiều, sau khi nói chuyện phiếm vài câu liền lập tức cáo lui.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Long Vu cùng Cảnh Thự ra cung kiểm tra quân đội, ban đêm lại lần nữa trở về thương thảo chiến thuật cùng đối sách, trong đó phần lớn là có liên quan đến vấn đề thủ thành, Khương Hằng không có quấy rầy bọn họ. Mãi cho đến khi đêm khuya, Long Vu mới cáo từ rời đi.
Cảnh Thự cử động vai lưng, thở phào, Khương Hằng liền lại đây, điều chế keo dịch dung cho y.
"Bộ dáng ngươi sao giống như cả ngày không có việc gì làm vậy?" Cảnh Thự nhìn chính mình trong gương, nói.
Khóe miệng Khương Hằng cong lên, nhẹ nhàng nói: "Mọi việc không phải có ngươi sao? Tới, ngẩng đầu cao lên chút."
Cảnh Thự nói: "Bởi vì lời nói của ta, làm ngươi không tập trung được tâm thần sao?"
"Đừng mở miệng." Khương Hằng thấp giọng nói.
Ngón tay mềm nhẹ của hắn ấn ở trên mặt Cảnh Thự, quết keo lên giữa ngón tay, nhéo lại đường dáng khuôn mặt của y một lần nữa. Trên mặt Cảnh Thự có chút nóng lên, cổ nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.
Trước đây trong những năm bọn họ trưởng thành, những hành động thân mật hơn như thế này cũng làm không ít, nhưng chỉ có hôm nay, khi Khương Hằng nhìn bờ môi mềm mại của Cảnh Thự, trái tim không khỏi đập thình thịch, do đó nhớ tới thời điểm Cảnh Thự hôn hắn.
Tính cách Cảnh Thự vô cùng kiên cường, tính cách thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành của người Việt, ở trên người y quả thực phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng môi y lại mềm mại giống nhưng trái tim y, y đem hết thảy ôn nhu của bản thân đều dành cho Khương Hằng.
"Ngươi nên nghĩ chút chuyện khác," Cảnh Thự đợi sau khi hắn dịch dung xong chỗ khóe miệng, lại nói, "Còn có rất nhiều chuyện chờ ngươi đi làm."
Khương Hằng xác thật tâm thần không yên, dẫn tới khi hắn xử lý nguy cơ nước Trịnh, đã không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, trong lòng luôn nghĩ đi nghĩ lại chuyện này.
"May mắn thành công thì sao," Cảnh Thự nói, "Kế tiếp làm sao? Nghiệp lớn thống nhất thiên hạ của ngươi, còn làm hay không?"
Khương Hằng đáp: "Ngươi cảm thấy sau khi Trấp Tông chết, nước Lương liền sẽ phục quốc, thiên hạ lại lần nữa lâm vào tình trạng chia năm xẻ bảy, đúng không?"
Cảnh Thự: "Nếu không thì sao? Giúp nước Trịnh đánh lui nước Ung, lại lần nữa quay đầu lại, ngồi trên vị trí Trấp Tông, tự mình đánh hạ Trịnh?"
Khương Hằng cười nói: "Không có ý nghĩa gì."
"Ừm." Cảnh Thự nói.
Này giống như đã trở thành một bài toán khó, Khương Hằng lại nói: "Ta xác thật đã nghĩ tới, mấy năm nay, năm nước trong thiên hạ chúng ta đều đã đi qua, công văn chính vụ trong vương cung Lạc Dương thiên tử, ta so với bất kỳ quốc quân một quốc gia nào đều rõ ràng hơn."
"Ừm." Cảnh Thự nói.
"Tình huống của năm nước, ta cũng có thể hiểu được đại khái." Khương Hằng nói, "Nhưng mà ngươi nói đúng, ta sẽ nghiêm túc nghĩ kỹ. Được rồi."
Cảnh Thự nhìn chính mình trong gương, hiện giờ y đã trở thành một nam nhân rất bình thường, ngoại trừ ánh mắt, rất khó để có người nhận ra y chính là Trấp Miểu.
"Đây lại là ai?" Cảnh Thự nói.
"Triệu Khởi," Khương Hằng nói, "Dựa theo ký ức nặn mặt, tạm thời trước dùng thân phận này đi."
"Ta không phải muốn bảo ngươi đưa ra một cái biện pháp giải quyết," Cảnh Thự đi đến một bên trải giường chiếu, nói, "Ngươi cuối cùng cũng phải đối mặt với chuyện này, Hằng Nhi."
"Ta biết." Khương Hằng rất rõ ràng, Cảnh Thự đang nhắc nhở hắn, không thể bởi vì chuyện nhi nữ tình trường mà tâm phiền ý loạn. Nhưng cái gọi là nhi nữ tình trường, không phải chính là nan đề Cảnh Thự vứt cho hắn sao? Có khi hắn thậm chí muốn đánh Cảnh Thự một trận. Truyện Ngôn Tình
Hai huynh đệ một người ở trên giường, một người ở ngoài bình phong ngủ như cũ. Cảnh Thự tuân thủ lễ tiết, đây là sự tôn trọng đối với hắn, mà trong lòng Khương Hằng cũng rõ ràng, không thể cô phụ sự tôn trọng của y.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]