Trong viện hoa lê đã héo úa, trên cây mận đã kết quả xanh mướt. Mặt trời chiều ngã về Tây, tiếng ve kêu râm rang hết đợt này đến đợt khác, trong không trung tràn ngập ánh nắng chiều màu đỏ ửng.
"Ăn cơm chiều, Hằng Nhi." Cảnh Thự nói.
Ngày đầu tiên bình yên vượt qua. Hôm sau sau buổi trưa, Cảnh Thự đã đem toàn bộ Khương gia thu dọn xong, ngồi ở bên hồ nước, làm cho Khương Hằng làm một cái Âm Trúc Hạc.
Sau đó Khương Hằng mở miệng nói: "Ta rốt cuộc đã biết vì sao Trấp Tông nhất định phải giết ta, như vậy xem ra cũng hết sức bình thường."
Có khi Cảnh Thự thật sự cũng không thể hiểu được sự độ lượng của Khương Hằng, Trấp Tông độc chết Trấp Lang cùng Khương Tình, làm hại hắn cửa nát nhà tan, lưu lạc cho tới hoàn cảnh hiện giờ, hơn nữa còn vài lần suýt nữa giết chết Khương Hằng, làm hắn nhận hết đau khổ.
Ở trong mắt Khương Hằng, đều biến thành "Hết sức bình thường".
"Ngươi muốn vì cha mẹ ngươi...... Vì bọn họ báo thù sao?" Cảnh Thự tìm từ rất cẩn thận.
"Chỉ cần ta còn sống," Khương Hằng nói, "Trấp Tông liền sẽ ăn không ngon ngủ không yên, bắt đầu từ khi ông ta biết ta còn sống ở trên thế gian này, ông ta cũng đang chịu tra tấn. Nhưng mà ta nghĩ, tất cả đến một lúc nào đó rồi cũng sẽ kết thúc."
Cảnh Thự hiểu được tâm tình của Khương Hằng, vì thế gật gật đầu.
Khương Hằng lại nói: "Sở dĩ Giới Khuê rời đi, nguyên nhân cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229514/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.