Khương Hằng nhảy xuống trên đường núi, hắn còn gần bốn dặm đường nữa, tim hắn đập loạn, đã hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ!
Trên đường giữa lưng chừng núi, Cảnh Thự đã bày ra đấu pháp cực kỳ thảm thiết, hai mắt y đã sắp không nhìn thấy rõ ràng hình ảnh nữa, độc tính đang lan rộng trong cơ thể y, trước mắt y chỉ thấy một mảnh máu đỏ, đó là kết quả của mắt bị ứ đọng máu.
Y chỉ có thể nghe tiếng gió phân biệt, người Hồ chưa phát hiện ra y không thấy rõ mình, cuốn lên một đường gió xẹt về phía y, chủy thủ xẹt qua một cái ở dưới yết hầu y.
Trong nháy mắt, tâm cảnh Cảnh Thự đột nhiên mở ra, phảng phất như nhìn thấy điểm cuối Thiên Đạo của võ nghệ.
"Thiên địa cùng ta cùng sinh, vạn vật cùng ta hợp nhất."
Trong đêm tuyết ở Lạc Dương, tiếng ca Khương Hằng vang lên ở bên tai, giờ khắc này y cảm giác như tựa hồ đã hòa nhập vào cây cỏ, mây trắng chim bay ————Cảnh Thự nghiêng người, chủy thủ từ cổ quét qua, mang theo vết máu nhàn nhạt.
Y tránh đi, Ngọc Quyết theo động tác của y đung đưa, tơ hồng bị lưỡi dao sắc bén cắt qua đứt đoạn, Ngọc Quyết rơi xuống.
Thắng bại cùng sống chết, chỉ trong khoảnh khắc đó.
Tay trái Cảnh Thự đưa tay bắt lấy được Ngọc Quyết, tay phải cầm kiếm bất động, một kiếm đâm thủng ngực người Hồ. Khi người Hồ ra chiêu, cơ hồ là tự mình đâm về phía mũi kiếm, máu tươi phun ra trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229506/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.