Lúc bình minh, trong vương cung.
"Toàn bộ huân hương trên tầng thứ ba trong giáo phường, đều bị bọn chúng trộn lẫn thuốc," Hạng Dư giải thích, "Trên người bọn họ có thuốc giải, huân hương không vào cơ thể, chính là để dự phòng có địch nhân tiến đến."
Khương Hằng sờ qua bụng Cảnh Thự, xác nhận hắn bị chấn thương nội tạng, thương thế cần có một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại, nhưng chung quy không ảnh hướng đến tính mạng, mới yên lòng.
Cảnh Thự ho khan vài tiếng, gật gật đầu, uống hết thuốc Khương Hằng kê, nhưng ở trước mặt Hạng Dư, thần sắc hắn vẫn tỏ ra như thường.
"Còn có một kẻ đồng lõa đã bắt được hay chưa?" Cảnh Thự nói.
"Chạy thoát." Hạng Dư nói, "Người nọ đọ kiếm cùng ngươi, chính là cao thủ vô cùng lợi hại."
Cảnh Thự nói: "Không cần tâng bốc ta."
Cảnh Thự tung hoành tái ngoại, cơ hồ chưa một lần bại trận, thế nhưng lại bị thương ở dưới tay một gã thích khách vô danh, thật sự là quá nghẹn khuất.
"Ngươi biết gã là ai không?" Hạng Dư nhướng mày, nói.
"Chẳng lẽ là thích khách thần bí kia sao?" Khương Hằng nói.
Hạng Dư giải thích: "Không phải. Nhưng người này, năm đó đã từng ám sát qua tiên vương nước Ung của các ngươi Trấp Lang, ngay cả khi Cảnh Uyên cùng Giới Khuê liên thủ, cũng không làm gì được gã, để gã chạy thoát."
Sắc mặt Cảnh Thự ngay lập tức biến đổi.
"Gã từng ám sát Trấp Lang?" Khi Cảnh Thự nghe thấy tin tức, cơ hồ ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229490/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.