"Ta mang theo Hắc Kiếm, ra cửa muốn ám sát Triệu Linh, vòng nửa ngày, cũng không tìm được chỗ." Ngữ khí Giới Khuê thực bình đạm, "Lúc khai chiến nghe thấy có người kích trống, ta phỏng đoán quá nửa là ngươi, liền lại đây tìm ngươi ôn chuyện, không nghĩ tới, vừa lúc đụng phải."
"Ngươi nên chấp hành nhiệm vụ của ngươi mới phải," Khương Hằng được lợi khoe mẽ mà nói, "Người không đi ám sát, lại lười biếng, còn ra thể thống gì?"
Giới Khuê nói: "Thành Lạc Nhạn phá, tông miếu bị hủy, bảy cái đỉnh sẽ bị đoạt, ngay cả bài vị của cha ngươi cũng sẽ bị thiêu hủy, báo thù cái gì? Giết tới giết lui, dùng tánh mạng của người khắp thiên hạ, cũng đổi không được tính mạng của một người."
"Nói cũng đúng." Khương Hằng nỗ lực mỉm cười nói, "Không nghĩ tới ở trong lòng ngươi, tánh mạng ta còn để so được với người khắp thiên hạ, thật sự thụ sủng nhược kinh."
Hắn biết Giới Khuê vốn nên nghe lệnh tiến đến ám sát Thái Tử Linh, lại mặc kệ thống soái quân địch, ngược lại tới tìm mình, trong lúc nước mất nhà tan, từ bỏ cơ hội duy nhất xoay chuyển chiến cuộc, hành động này không khác gì phản bội đất nước.
"Đó gọi là 'tu từ'," Giới Khuê nói, "Khoa trương mà thôi, hiểu hay không?"
Khương Hằng dở khóc dở cười, Giới Khuê thuận miệng nói: "Thôi, quá xấu hổ, ngược lại là ca ngươi...... Đối với y tốt chút. Ca ngươi mới là người muốn nổi điên tàn sát sạch sẽ người trong thiên hạ kia, nếu ngươi không tỉnh lại...... Nước Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229463/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.