Chương trước
Chương sau
Chạng vạng tối, Khương Hằng lại nói với Thái Tử Lung: "Điện hạ, ngài có thể bồi ta xuất cung một chuyến hay không?"

Thái Tử Lung không hỏi đi chỗ nào, nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi."

"Lại đi đâu? Phải dùng cơm chiều," Cảnh Thự đã cả ngày không cùng Khương Hằng nói một lời, nói, "Ta cũng đi."

Lúc này Trấp Tông cùng quần thần đi ra, liếc nhìn Khương Hằng một cái, trong lòng sáng như tuyết, kế sách nhất định là hắn đề nghị, nhưng lời này ai cũng không thể nói, chỉ có thể mượn Thái Tử Lung ra mặt nói, dù sao thân phận y là người thừa kế.

Trấp Tông nhìn Khương Hằng, bỗng nhiên lại nghĩ tới một người khác, người kia vốn nên là thê tử hắn Khương Chiêu.

Năm đó Khương Chiêu cho dù như thế nào cũng không muốn gả cho hắn, thật sự làm hắn tức giận, lúc nào cũng châm chọc mỉa mai hắn, làm cho hắn đối với Khương Chiêu không hề có hảo cảm. Đứa nhỏ này là Khương Chiêu nuôi lớn, tựa như tới đòi nợ hắn, vẻ mặt kia quả thực không khác gì nhau.

"Tân pháp tiến triển như thế nào?" Trấp Tông từ trên cao nhìn xuống, nhìn ba thiếu niên.

"Rất nhanh liền sẽ có manh mối." Thái Tử Lung nói.

Sắc mặt Trấp Tông hòa hoãn một chút, nói: "Ngày mai không cần tới, Trấp Miểu không có việc gì liền đợi ở Đông Cung đi."

Cảnh Thự chính là cầu mà không được.

"Ta phát hiện từ sau khi ta tiến cung," Khương Hằng cười nói, "Liền luôn chọc y tức giận, nói cái gì làm y tức giận cái đó."

Thái Tử Lung nói: "Lời là ta nói, không phải ngươi, ngươi đừng sợ."

Cảnh Thự thay đổi một thân thường phục đi ra, đáp: "Biện pháp rất tốt, có cái gì không thể nói?"

Cảnh Thự trước nay đã không để ý Kim Tỉ kia, trong mắt hắn quả thực chính là một khối phế liệu, hành động cướp đoạt nó, mới là không thể hiểu được.

"Đi đâu?" Thái Tử Lung hỏi.

Khương Hằng nói: "Ngoại vụ ngoại tộc."

Thái Tử Lung minh bạch, quả nhiên, Khương Hằng đem hắn đưa tới khách điếm trong thành, dẫn hắn đi gặp Sơn Trạch.

Mấy ngày qua, vết thương Sơn Trạch đã khá hơn, khi thấy Thái Tử Lung vội quỳ lạy hành lễ.

Thái Tử Lung thở dài, nói: "Sơn khanh."



Khương Hằng đem Sơn Trạch giấu trong một khách điếm khuất ở trong thành, đầu mùa đông ánh sáng lờ mờ, Sơn Trạch bệnh lâu chưa khỏi, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, nỗ lực chống đỡ muốn hành lễ với Thái Tử, Thái Tử vội tiến lên ý bảo không cần phải đa lễ.

Thái Tử Lung nhớ lại chuyện cũ, luôn cảm thấy y hẳn là đã gặp qua Sơn Trạch, có lẽ ở khi mình còn rất nhỏ. Nhưng toàn bộ mọi chuyện, hắn đều nhớ không rõ.

Y sớm biết Sơn Trạch có danh hào "Đệ nhất mỹ nam tử Tái ngoại", nhưng ở trong ấn tượng ban đầu của y, Sơn Trạch từ trước đến nay là Man tộc tái ngoại cường tráng, ắt hẳn sẽ không đến mức mong manh yếu đuối như thế.

Sắc mặt Sơn Trạch tái nhợt, hiển nhiên là đã bị tra tấn một thời gian, lại bởi vì ở trong thủy lao lâu ngày, mắc bệnh phong thấp nghiêm trọng, khí chất ốm yếu kia, nhất thời thế nhưng làm Thái Tử Lung sinh ra sự đồng tình.

Thái Tử Lung cùng Sơn Trạch ngơ ngẩn đối diện, hai người sau một lúc lâu không nói chuyện. Khương Hằng không có đánh vỡ bầu không khí yên lặng này, chỉ cùng Cảnh Thự ở một bên an tĩnh mà ngồi.

"Lang điện hạ." Sơn Trạch nói.

"Chúng ta đã gặp mặt sao?" Thái Tử Lung rốt cuộc nói ra một câu như vậy.

"Có một lần," Sơn Trạch nói, "Ngày ngài được phong trữ quân."

"Lúc bảy tuổi." Thái Tử Lung nhớ tới chuyện cũ mông lung.

Sơn Trạch thấp giọng nói: "Ta cùng với Thủy Tuấn ở trong đám khách khứa, xa xa mà thấy ngài một lần."

"Hiện trường chắc hẳn thực long trọng." Hiện giờ Khương Hằng đã có biết sử Ung, biết Thái Tử Lung phong trữ, chính là chuyện trọng đại của nước Ung, mấy năm đầu tiên là Trấp Lang rời khỏi nhân thế, sau đó lại là vương hậu Khương Tình bỏ mình, Cảnh Uyên Cầm Minh Thiên Hạ, dẫn tới huyết thù bốn nước. Quốc gia phương Bắc bị mây đen che phủ, vương tộc họ Trấp cần phải củng cố lòng tin của bá tánh, vì thế Trấp Lung phong trữ, trở thành một sự kiện trọng đại.

Sơn Trạch chậm rãi nói: "Còn nhớ rõ năm ấy phong trữ, nghe thấy điện hạ tuyên đọc 'thư tế thiên', nháy mắt, đã qua rất nhiều năm."

Thái Tử Lung lâm vào trầm tư, sau một hồi, chậm rãi nói: "Trên cáo trời cao, dưới xin hoàng thổ."

"Ta sẽ cống hiến toàn bộ những gì được học cả đời vì quốc gia này."

"Ta sẽ coi vạn dân thiên hạ là con cháu ta."

"Ta sẽ cùng bá tánh cùng buồn, cùng bá tánh cùng vui."

"Đất đai của ta cũng tức là đất đai của bá tánh, khi ta không có gì cả, ta đoạt được, tức là bá tánh đoạt được."

"Con dân sinh sống trên mảnh đất này, không phân tộc duệ, không phân giàu nghèo sang hèn, ta sẽ cùng các ngươi cùng tiến cùng lùi, cùng sống cùng chết."

"Ta sẽ dẫn dắt Đại Ung thậm chí thiên hạ, đi đến thái bình thịnh thế, tương lai huy hoàng."

Khương Hằng không biết công văn khi nước Ung phong trữ tế cáo trời đất, là hình thức như thế này, dựa theo lễ Tấn cùng tế văn, các quốc gia thậm chí họ Cơ lập trữ, cáo trời đất đều sử dụng cổ ngữ hết sức tối nghĩa, khi tế thiên người đọc sách muốn lý giải còn khó khăn, chứ nói gì đến bá tánh càng là không một câu cũng nghe không hiểu.

Người Ung dùng võ lập quốc, xưa nay cố tình bài xích lễ nghi phiền phức, nghĩ đến cũng là phù hợp với cái nhìn của Trấp Tông.

"Viết rất khá," Khương Hằng nói, "Vị đại nhân nào viết?"

"Ta tự mình viết." Thái Tử Lung có chút ngượng ngùng mà cười cười, nói, "Ta hỏi cô cô, khi tế thiên ta nên nói cái gì. Nàng nói 'ngươi muốn nói cái gì, liền nói cái đó, nói vài câu mọi người có thể nghe hiểu'."

Sơn Trạch nói: "Khi nghe được điện hạ tuyên đọc 'thư tế thiên', trong lòng không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang."

Thái Tử Lung trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ta sẽ coi vạn dân thiên hạ là con cháu ta. Các con dân sinh hoạt ở trên mảnh đất này, không phân tộc duệ, không phân giàu nghèo sang hèn, ta sẽ cùng các ngươi cùng tiến cùng lui, cùng sống cùng chết."

Nói, Thái Tử Lung lại ảm đạm thở dài, hỏi: "Sơn Trạch, ngươi có điều gì muốn nói với ta?"

"Không có," Sơn Trạch cười nói, "Biết điện hạ còn nhớ rõ những lời năm đó, ta liền lại không còn cầu điều gì. Ta thổi một khúc sáo cho ngài nghe."

Thái Tử Lung nghe vậy ngồi ngay ngắn, Sơn Trạch mang tới một cây sáo xương, ngón tay thon dài ấn lên những lỗ khí, nhẹ nhàng thử thử, liền thổi lên.

Sáo của đất Bắc tên gọi là "Vân Tiêu", dùng một cổ xương cẳng chân người quá cố chế nên, lúc thổi lên âm thanh rất nhỏ, nhưng lại có thể vút thẳng đến trời cao. Lúc Sơn Trạch vừa thổi lên, trong tiếng sáo kia rõ ràng mang theo sự bi thương, giống như dốc hết toàn bộ những bi thương còn vương vấn trên mảnh đất phương Bắc.



*Vân Tiêu: Tận trời.

Thái Tử Lung nghe xong mở đầu, thế nhưng bất tri bất giác, chảy xuống nước mắt.

Khương Hằng bỗng nhiên đã hiểu thâm ý của Sơn Trạch, dọc đường đi từ Hạo Thành trở về, hắn cùng Sơn Trạch đã lăn qua lộn lại, không ngừng thảo luận, đến tột cùng phải làm sao vì người Để thanh minh nỗi oan khuất này, khôi phục lại chân tướng muộn màng.

Trong đó chuyện quan trọng nhất, chính là nói phục Thái Tử Lung, y sẽ là mấu chốt cho hết thảy mọi vấn đề. Sơn Trạch chuẩn bị sẵn trong đầu dào dạt thiên ngôn vạn ngữ, chứng cứ tỉ mỉ xác thực, chuẩn bị ngày đầu tiên đến thành Lạc Nhạn liền liều chết kể ra, không màn hậu quả.

Nhưng sau khi Khương Hằng suy nghĩ cặn kẽ, ngăn trở y.

Thái Tử Lung là người như thế nào? Nửa năm này, Khương Hằng hỏi nhiều nhất chính là những lời này, hắn không chỉ có hỏi Giới Khuê, còn hỏi Cảnh Thự. Cảnh Thự là người cùng trữ quân làm bạn thời gian dài nhất, nhưng Thái Tử Lung làm người như thế nào, chính Cảnh Thự cũng nói không rõ.

Y là một người ưu tú, không phải ưu tú nhất, nhưng lại có sự nhân từ của một vị Vương. Y lớn lên ở trong thâm cung, được bảo hộ rất tốt, nhưng tính cách một chút cũng không giống Trấp Tông, y thiện lương đơn thuần, thiệt tình hy vọng nước Ung trở nên cường thịnh, các bá tánh có thể có cuộc sống thật tốt.

Y trước sau ở trước mặt Trấp Tông nỗ lực, muốn chứng minh bản thân.

Đây cũng là nguyên nhân cho dù Cảnh Thự kháng cự để Trấp Lung thay thế vị trí "Đệ đệ" của Khương Hằng, nhưng trước nay không có ghét bỏ y, chỉ vì Trấp Lung có một điểm so với Khương Hằng cùng Cảnh Thự trái ngược nhau hoàn toàn, đó chính là y thực nỗ lực. Vì mục tiêu Trấp Tông chế định cho y mà gian nan nỗ lực, cho dù rất nhiều thời điểm y không thể đảm nhiệm.

Tựa như trận chiến ở Ngọc Bích quan, y quá yêu cầu chứng minh bản thân, yêu cầu đạt được triều thần tán đồng. Loại nỗ lực này, là Cảnh Thự chưa từng nhìn thấy ở trên người Khương Hằng. Cảnh Thự cùng Khương Hằng đều thực thoải mái, làm chuyện gì, cũng chỉ cầu không thẹn với lòng.

Như vậy chúng ta có lẽ có thể đổi một cái phương thức khác? Khương Hằng vẫn luôn cho rằng, để Sơn Trạch trần thuật sự thật không làm nên chuyện gì, dù sao người muốn tin không cần nhiều lời cũng sẽ tin; người không tin, vĩnh viễn sẽ không tin.

Lúc ấy Sơn Trạch liền hiểu được lời đề nghị của Khương Hằng, cũng một lần xét lại bản thân. Nói rất đúng, những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là, làm sao để có được tâm tư của Thái Tử Lung, hoặc là nói, làm sao để nội tâm của y đứng về phía mình. Để cùng Vệ gia tranh chấp quyền sở hữu đất đai, phản loạn vân vân...... Đều không quan trọng.

"Công tâm kế" của Khương Hằng, là làm Thái Tử Lung nhớ lại ước nguyện ban đầu của chính mình, sau đó là đối mặt với sự thất vọng của người Để đối với trữ quân là y. Chính như lời nói của Cảnh Thự, Thái Tử Lung gánh vác kỳ vọng của quá nhiều người, một khi người Để đối với y toát ra sự "Thất vọng", y liền sẽ một lần nữa xem xét lại bản thân.

Một khắc nhìn thấy Thái Tử Lung rơi lệ kia, Khương Hằng liền biết bọn họ đã thành công.

Khúc sáo kết thúc, bốn người trong phòng lại lần nữa lâm vào trầm mặc, Sơn Trạch chà lau sáo xương, cất đi.

"Theo ta đến Đông Cung đi." Thái Tử Lung lau nước mắt, nghiêm túc mà nói, "Sơn Trạch, là ta cô phụ tín nhiệm của các ngươi, năm đó, ta đã thử qua, nhưng ta lực bất tòng tâm, hiện tại nghĩ đến, ta còn chưa đủ nỗ lực. Hiện giờ đã khác xưa, lại tin tưởng ta một lần đi......" Thái Tử Lung nức nở nói: "Sơn Trạch, ta sẽ bảo hộ các ngươi, bảo hộ người Để."

Ban đêm, một chiếc xe ngựa đi vào Đông Cung.

Đầu giờ làm việc, Khương Hằng đang sửa sang lại chính vụ của hắn, Cảnh Thự lại ở một bên quy hoạch chi tiết biến pháp phương diện quân vụ, hai người hiển nhiên đều không ung dung. Dọc theo đường đi ra ngoài du lịch, Khương Hằng không chê phiền lụy mà nhắc nhở Cảnh Thự, không nên chỉ lo chơi, cần phải trước tiên làm tốt công khóa khi khai chiến. Cảnh Thự căn bản nghe không vào, tới lúc này, mới cảm thấy như một cuộn chỉ rối, lung tung lộn xộn.

"Sau khi sửa sáng lại quân pháp, sao lại loạn như vậy?" Cảnh Thự nói.

"Giờ ngươi mới phát hiện?" Từ khi Khương Hằng tiếp nhận hiệp trợ chính vụ Thái Tử Lung, liền kêu khổ không ngừng.

Cảnh Thự nhìn thoáng qua trên bàn Khương Hằng, từ trước đến nay hắn không am hiểu xử lý công văn, pháp luật điều lệ mâu thuẫn lẫn nhau, cần phải đao to búa lớn rút gọn lại.

"Cha ngươi nói đúng," Khương Hằng nhắc nhở nói, "Ngươi nên khai phủ."

Trong tương lai, Cảnh Thự sẽ là người đứng đầu sau khi Thái Tử Lung kế nhiệm, nắm giữ toàn bộ quyền quân sự nước Ung, quân đội là gốc rễ của quốc gia, chỉ dựa vào một mình hắn, căn bản là xử lý không xong, cần phải có hệ thống phụ tá riêng biệt.

"Ngươi ở cùng ta sao?" Cảnh Thự nhưng cũng muốn, nếu như Khương Hằng cũng ở trong phủ hắn, khi nào khai phủ hắn đều không có ý kiến.

Khương Hằng nói: "Đương nhiên, nếu không ta có thể đi đâu?"

"Vậy ngày mai ta liền đi nói với phụ vương đi." Cảnh Thự ở trên pháp lệnh xóa xóa giảm giảm, thật sự đau đầu.

Khương Hằng dở khóc dở cười, nói: "Chờ sau khi trận chiến Ngọc Bích quan kết thúc đã." Hắn suy đoán Trấp Tông cũng nghĩ như thế.

Lúc này, Thái Tử Lung tới, nhìn trong phòng hỗn độn, nhìn Cảnh Thự nói: "Ca, sao không đi qua dùng cơm chiều?"

"Thật sự bận rộn," Cảnh Thự nói, "Ngươi không có việc gì liền trở về đi, đừng tới thêm phiền."



Khương Hằng nở nụ cười, Cảnh Thự chỉ là muốn bồi hắn nhiều chút, liền mượn cớ bận rộn thoái thác đi trong điện Đào Hoa ăn cơm.

Thái Tử Lung ở một bên ngồi xuống, mới vừa đem Sơn Trạch an trí xong, đến xem Khương Hằng. Khương Hằng cũng không mở miệng dò hỏi, bản thân lo ghi chép pháp lệnh.

"Ta suy nghĩ một chút," Thái Tử Lung nói, "Thực sự có chút khó khăn, có vài cái biện pháp, cần cùng ngươi thương lượng."

"Chuyện này có bao nhiêu người biết?" Khương Hằng biết chuyện y muốn nói, tự nhiên là làm sao để tẩy sạch oan khuất cho Sơn Trạch, tự nhiên mà hỏi.

Khương Hằng đã rất thích Thái Tử Lung, y so với Trấp Tông, còn có một điều khác biệt rất lớn chính là "Khiêm tốn". Y không có ngạo mạn như Trấp Tông, có lẽ nguyên nhân chính là vì bên cạnh y mỗi người đều cao minh hơn so với y, y đã thành thói quen đối với người khác biểu đạt ra sự đồng tình cùng tôn trọng tự đáy lòng.

"Đông Cung không có bí mật," Cảnh Thự thuận miệng nói, "Hiện tại nhất định đã biết hết."

Thái Tử Lung có chút kinh ngạc, từ trước đến nay Cảnh Thự đối với Đông Cung không phát biểu bất kỳ cái nhìn gì, phảng phất như đối với bất kỳ chuyện gì đều thờ ơ.

Thái Tử Lung gật đầu, trầm ngâm một lát: "Muốn đặc xá Sơn Trạch, dù sao cũng phải có cái lý do. Ta không biết phụ vương đối với điều này thái độ như thế nào, nhưng ta cũng không muốn dồn ép Vệ gia quá mức, dù sao trận chiến xuất quan, Vệ gia cũng là chủ tướng."

"Cái ý nghĩ này rất tốt." Khương Hằng tán thưởng nói, đồng thời biết bọn họ tiền trảm hậu tấu, tự chủ trương đặc xá "Phản tặc" trên danh nghĩa, nhất định sẽ làm cho Trấp Tông bất mãn.

Cảnh Thự nói: "Ngươi nên an bài thỏa đáng, làm bộ hết thảy đã định liệu trước, từ khi bắt đầu nghĩ cách cứu viện Sơn Trạch, chính là kế hoạch của Đông Cung. Cho dù không có, cũng phải làm ra bộ dáng này, không thể để người nhìn ra là ngươi nhất thời xúc động."

Thái Tử Lung cùng Cảnh Thự đều rất rõ ràng tính cách Trấp Tông, nếu Thái Tử Lung biểu hiện ra bản thân đã an bài tốt hết thảy, Trấp Tông cho dù có bất mãn, cũng sẽ thực mau tiêu tan. Giả như y mơ màng hồ đồ, ngay cả kế tiếp phải làm như thế nào cũng chưa nghĩ kỹ, khi bị hỏi tới hỏi một cái đã hết ba cái là không biết, Trấp Tông liền sẽ giận dữ ngay lập tức, cũng chém Sơn Trạch.

Thái Tử Lung nói: "Phụ vương triệu ta đi qua, ta đã thành công làm ông ấy tin tưởng điểm này, chỉ là kế tiếp phải làm như thế nào đâu? Hằng Nhi, ngươi nghe một chút xem, ta nghĩ chính là...... Thông tri người thừa kế các tộc, đưa bọn họ triệu đến Đông Cung."

Khương Hằng tức khắc lộ ra thần sắc tán dương, cười nói: "Biện pháp thực tốt!"

Cảnh Thự: "?"

Khương Hằng cười, giải thích nói: "Để cho bọn họ nhậm chức dưới trướng ngươi, lắng nghe lời nói của bọn họ, trọng dụng tài cán bọn họ, để đám người Sơn Trạch dốc sức vì Đại Ung, lấy dụ dỗ trấn an là chủ, thuận tiện giữ lại bọn họ, xem như con tin các tộc. Bởi vậy, toàn bộ vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng."

Cảnh Thự giương mắt nhìn Khương Hằng, Khương Hằng cầm tấu chương trong tay, đưa về phía Thái Tử Lung.

"Biện pháp này ta còn chưa nói, ta cảm thấy phụ vương không có dễ dàng tiếp thu như vậy." Thái Tử Lung nói.

"Ngày mai khi lâm triều, ta ra mặt nói." Khương Hằng nói, "Đây là chi tiết thi hành, là trách nhiệm của ta, y muốn giải quyết nỗi lo về sau, toàn lực cùng phương Nam khai chiến, đây là biện pháp tốt nhất."

"Được." Thái Tử Lung đứng dậy nói, "Ta phải trở về nghĩ lại, vạn nhất Lục Ký phản đối, chúng ta nên làm sao để bắt ép ông ta, đến lúc đó cho dù cha ta nói cái gì, ta cũng sẽ không nhượng bộ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.