Trong Đào Hoa điện, khuôn mặt Khương thái hậu ngưng trọng, mặt nhìn hồ nước mùa thu, bên hồ có lầu các nhỏ, bên trên thờ phụng thanh kiếm nhiều đời tương truyền của Khương gia, kiếm "Thiên Nguyệt" của Khương Chiêu lúc còn sống.
Khương thái hậu đem Thiên Nguyệt kiếm lấy xuống, nhẹ nhàng rút ra thân kiếm, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu khuôn mặt già nua của nàng.
"Gọi Hằng Nhi lại đây sao?" Giới Khuê ở bên cạnh Khương thái hậu nói.
Khương thái hậu nhàn nhạt nói: "Mới trở về, để nó nghỉ một lát đi. Nó giống như cha nó, vì quốc gia này tâm thần lẫn thể xác đều mệt mỏi."
Giới Khuê nói: "Y hẳn là đã biết, ngàn tính vạn tính, nhưng không ngờ đến hôm nay y sẽ đột nhiên phát hiện."
Khương thái hậu nói: "Y sớm hay muộn cũng sẽ biết, lời nói của Khương Hằng hôm nay, cho dù chưa đề cập đến Lang nhi, nhưng lời trong lời ngoài, không thể không làm cho người khác không nghĩ đến hắn."
Giới Khuê: "Nhưng trong lúc nhất thời y không có chứng cứ, cũng chỉ là phỏng đoán."
Khương thái hậu thở dài: "Vua của một nước, muốn giết một hài tử, cần cái gì chứng cứ? Ta già rồi, không cầm nổi kiếm, cho dù cầm lên kiếm, ta làm sao có thể hạ thủ được? Chuyện năm đó, người biết được còn có ai?"
"Ngoại trừ hài tử Lâm Hồ kia, đã không còn." Giới Khuê nói.
"Người nhà Ô Lạc Hầu còn sống sao?" Khương thái hậu nói.
Giới Khuê nói: "Ta thử giết cậu ta, nhưng không có giết được, bị Hằng Nhi cản lại. Lúc Đại Tát Mãn đỡ đẻ cho vương hậu, có mang theo cậu ta tiến cung, khi đó tuổi tác cậu ta còn nhỏ, không nhất định sẽ nhớ rõ."
Khương thái hậu nói: "Y hẳn là sẽ không ra tay ở trong cung, đi thôi, cố gắng bảo vệ hắn."
Giới Khuê chắp tay, khom người rời đi. Khương thái hậu tra kiếm vào vỏ, âm thanh vang dội của kim thiết va chạm, làm kinh hoảng chim tước cả vườn.
Thái Tử Lung cảm thấy hôm nay phụ thân có chút không đúng, rồi lại không thể nói vấn đề ở đâu. Theo lý thuyết những chính sự hôm nay Khương Hằng thảo luận, đã không chỉ là dùng từ "Không lưu tình" tới hình dung. Những lời này, đã có quá nhiều năm không ai dám nói với phụ thân.
Nhưng Khương Hằng có thể, hắn không chỉ có cái lá gan này, còn có thân phận quan trọng nhất, trên danh nghĩa hắn là đích trưởng tử Cảnh Uyên, quan hệ giữa Cảnh gia cùng Đại Ung, lòng trung thành đối với Trấp gia là không người nào có thể nghi ngờ. Hắn cần phải làm Đại Ung ngày một cường thịnh, nếu không hắn không có chỗ để đi, Khương Hằng vừa không có khả năng cùng bốn nước phương Nam cấu kết, càng không có lòng riêng.
Huống chi, Khương Hằng còn là bà con của bọn họ, hắn không có lòng riêng, không có ích lợi, càng không có lập trường. Lời nói của hắn tuy sắc bén, nhưng Thái Tử Lung lại cảm thấy, hắn nói đúng, hơn nữa phụ thân nhất định sẽ tiếp thu.
Năm đó Quản Ngụy cũng từng nói như vậy, các gia tộc sĩ phu tranh đấu càng ngày càng kịch liệt, loại lời nói này rất hiếm khi có người dám nói. Một năm trong hai lần Xuân Thu Đông Cung thảo luận chính sự, người đọc sách mang đến tin tức các nơi nước Ung cho Thái Tử, mạnh mẽ lên án tệ nạn cũng không kém hơn so với Khương Hằng.
Nhưng cuối cùng Thái Tử Lung đều lựa chọn biện pháp mềm mỏng, cũng hội báo đến chỗ phụ thân có chọn lọc, từ đó cũng dẫn tới rất nhiều vấn đề khó có thể được giải quyết.
Đương nhiên, làm như vậy, cũng bảo vệ được tánh mạng người đưa ra ý kiến bất đồng.
Rõ ràng muốn thống trị một quốc gia, thực không phải là chuyện dễ dàng, phụ vương cũng rất mệt. Mà Tằng Vanh đã từng âm thầm nhắc nhở y, tương lai Đại Ung nằm trong tay y, sớm hay muộn cũng có một ngày, y sẽ đối diện với những vấn đề này, cũng đưa ra biện pháp giải quyết từng vấn đề, rất nhiều lời nói lúc này, Trấp Tông nghe không vào, sao không tạm gác lại về sau tự tay đi làm?
Kiên nhẫn là một liều thuốc hay, y cần phải học được sự chờ đợi.
Khương Hằng lại là người đầu tiên thúc đẩy hết thảy những điều này, cũng làm Thái Tử Lung rõ ràng cảm nhận được, vấn đề dân gian, y đã không thể tiếp tục chờ đợi.
Những lời hôm nay Khương Hằng nói, Thái Tử Lung vô cùng ủng hộ, từ sau khi được lập làm trữ quân, trong lòng nổi lên tinh thần trách nhiệm, y liền rất muốn làm chút chuyện cho quốc gia này. Nhưng mà y ở trong mắt Trấp Tông luôn là một hài tử chưa lớn. Đây cũng là vì sao trận chiến năm trước xuất quan, làm y dốc hết toàn lực.
Hôm nay, y rốt cuộc ý thức được, trong rất nhiều chuyện, bản thân còn kém rất xa, cho dù là hoảng loạn khi đối mặt với phụ thân bị ám sát, hay là việc Khương Hằng chất vấn khi thảo luận chính sự, đều làm y không thể không thừa nhận, y còn chưa có chuẩn bị tốt để trở thành Ung Vương, cho dù rất nhiều thời điểm, y cảm thấy bản thân đã chờ thật lâu.
Y quyết định đi gặp Khương Hằng, thu lại lòng coi khinh từ trước tới nay đối với tiểu tử này, nỗ lực nói với bản thân, Khương Hằng cũng là biểu đệ y, cũng giống như Cảnh Thự, đều là tay chân của y, y không nên ghen ghét mới phải.
Thái Tử Lung tốn ước chừng cả ngày, xem xong quyển sách Khương Hằng viết, xem đến đầu váng mắt hoa.
Thái Tử Lung đi đến trước phòng tắm, thấy Giới Khuê canh giữ ở bên ngoài, liền làm cái động tác "suỵt", nghe thấy bên trong truyền đến đối thoại của Cảnh Thự cùng Khương Hằng.
"Ông ấy nên cho ngươi chức quan," Cảnh Thự nói, "Nếu không quá không ra gì."
"Ông ta đã sớm nghĩ kỹ rồi," Khương Hằng nói, "Nhất định là quan Thái Sử, không còn có khả năng khác."
"Ngươi cũng quá sốt ruột," Cảnh Thự nói, "Phụ vương hôm nay nhất định tức giận."
"Cần thiết ở hôm nay." Khương Hằng đáp, "Ngươi biết vì cái gì không? Bởi vì chỉ có hôm nay, mới sẽ không có người hoài nghi ta, cùng các đại thần trong triều đối chiếu khẩu cung, đối chiếu ý kiến trước. Càng không phải là có bất kỳ ý đồ phe phái nào, ngay cả mặt Thái Tử ta cũng chưa gặp, tự nhiên liền không phải là Đông Cung bày mưu đặt kế......"
Một khi Khương Hằng ở Lạc Nhạn nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó mới yêu cầu mở họp thảo luận chính sự, sự tình liền sẽ trở nên càng phức tạp hơn, mấy ngày nay, hắn sẽ cùng nhiều người khác nhau nói chuyện, cho dù không bị người khác thu mua, thái độ cũng sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng.
"Ta cũng cho rằng ngươi sẽ nghỉ ngơi một chút trước." Thái Tử Lung đứng ở ngoài phòng tắm nói, "Nhưng mà như vậy rất tốt, Hằng Nhi, ngươi nói ra những lời ta không dám nói."
Bên trong ào ào tiếng nước chảy, Khương Hằng vội vàng đứng lên, Cảnh Thự cũng đang ngâm ở trong, hai người đang thấp giọng nói chuyện, không nghĩ tới Thái Tử Lung lại tới trước.
"Ngươi trở về đợi một chút." Giọng nói Cảnh Thự không vui.
Khương Hằng vội nói: "Thái Tử điện hạ."
Khương Hằng đang trần truồng, không biết nên mặc quần áo đi ra, hay là ở trong tiếp tục tắm. Thái Tử Lung lại nói: "Không đáng ngại, ta ở bên ngoài ngồi một lát, vội vàng trở về như vậy, còn chưa có nói với ngươi vài lời đâu."
Nói, Thái Tử Lung liền ở ngoài phòng tắm ngồi xuống, lại cảm khái nói: "Ngươi so với ta có dũng khí hơn, Hằng Nhi, ta phải học tập ngươi. Ta thật sự quá vô dụng."
"Sao lại nói lời này?" Khương Hằng cười nói, "Ta là triều thần, ngươi là Thái Tử, rất nhiều lời nói ta có thể nói, biểu ca, ngươi không thể nói."
Trước đó khi y vô thanh vô tức tiến đến, Khương Hằng vừa lúc đang cùng Cảnh Thự đàm luận chính sự, không biết y nghe được bao nhiêu, nhưng Khương Hằng vẫn là thích y, cảm thấy y có ưu điểm trên người Trấp Tông không có—— trí tuệ.
Y biết tự xét lại, cũng biết bản thân năng lực có hạn, nguyện ý nghe ý kiến người khác, điều này vừa lúc đối với quốc quân mà nói, đúng là phẩm chất cực kỳ quan trọng.
Cảnh Thự nói: "Ngươi lại làm cái gì?"
Thái Tử Lung nói: "Ta chỉ là đến xem, Hằng Nhi gầy đi rất nhiều, còn chưa có dùng cơm sao?"
Giới Khuê nói: "Võ Anh công chúa bảo hắn đi qua một chuyến."
Thái Tử Lung cười: "Vậy cùng nhau đi."
Trước kia Cảnh Thự có chút thấy Thái Tử Lung phiền toái, lại nói không được phiền ở đâu, có lẽ là vốn do trực giác, Thái Tử Lung luôn cho hắn một loại ý tưởng hy vọng thay thế được Khương Hằng, trở thành người thân cận nhất của chính mình, hoặc là bổ khuyết cái vị trí sau khi Khương Hằng rời đi trong lòng mình.
Nhưng bốn năm trước, Cảnh Thự vẫn luôn không muốn thừa nhận Khương Hằng đã chết, càng không hi vọng có bất kỳ kẻ nào tới nhắc nhở hắn điểm này. Thái Tử Lung cùng hắn một tấc cũng không rời, phảng phất như đang cưỡng bách hắn tiếp thu Khương Hằng đã rời khỏi, đây là lý do làm hắn khó chịu.
Mà Khương Hằng còn sống, Cảnh Thự liền không thế nào để ý, cộng thêm chỉ cần người ở bên cạnh đối đãi Khương Hằng tốt, Cảnh Thự cũng sẽ đối y ưu ái nhiều thêm một chút.
Vì thế hắn nhẹ giọng, hỏi: "Phụ vương nói thế nào?"
"Ông ấy không có nói gì cả." Thái Tử Lung trêu ghẹo nói, "Nhưng mà lường trước Hằng Nhi đã làm ông ấy tức giận không ít, như vậy cũng tốt, đã rất lâu không có người nào dám giáp mặt chống đối ông ấy."
Khương Hằng nói: "Bên người quốc quân, dù sao cũng phải có một người bị ghét, nếu không liền xong rồi."
Thái Tử Lung lại thành khẩn nói: "Ông ấy một chút cũng không chán ghét ngươi, Hằng Nhi, ngươi quá ghê gớm, chuyện ngươi làm, chính là chuyện ta vẫn luôn muốn làm."
Trước đây nguyện vọng của Thái Tử Lung, chính là giống như Khương Hằng, đi khắp mỗi một tấc đất trên quốc thổ chính mình, bên cạnh còn có Cảnh Thự làm bạn. Nhưng y thân là trữ quân, nơi nào cũng đi không được, khi nói đến lời này, trong giọng nói y mang theo thương cảm.
"Ta là đi thay ngươi." Khương Hằng cũng không thể lại kì cọ, ở bên trong mặc quần áo, khi Thái Tử Lung thấy bóng người, liền đứng dậy đi vào.
"Ta biết." Thái Tử Lung an tĩnh mà nhìn Khương Hằng. Khương Hằng đã mặc vào áo trong, Cảnh Thự lại trần trụi toàn thân, trước thay hắn mặc áo ngoài đai lưng, giống như thị vệ bên người hắn.
"Ta đều biết." Thái Tử Lung lại có chút ảo não mà nói. Dưới ánh sáng lờ mờ trong nhà, y bỗng nhiên nhớ tới, chính mình còn chưa bao giờ thấy qua Cảnh Thự ở trần. Bọn họ chưa bao giờ cùng nhau tắm rửa, Cảnh Thự ở trong hoàng cung, cũng thực tuân thủ lễ tiết. Dùng lễ Tấn gặp vương thất, cần phải y quan chỉnh tề, ở trước mặt vương tộc lỏa lồ thân thể, là thực vô lễ.
Dáng người Cảnh Thự tựa như dáng người phụ thân y, từ nhỏ Thái Tử Lung đối với người tập võ đã có sự cuồng nhiệt mê luyến gần như chấp nhất, làm cho y cảm thấy sự bảo hộ cùng an toàn chân thật đáng tin, chỉ cần ở bên cạnh hắn, y liền cái gì cũng đều không cần lo lắng.
Có đôi khi y thậm chí muốn tới gần, cũng vuốt ve một chút thân thể Cảnh Thự, tựa như vuốt ve một thanh kiếm, cái loại thân thể cường kiện tràn ngập khí khái nam tử này, làm trong lòng y sinh ra cảm giác an toàn cùng sùng bái.
"Đi thôi." Cảnh Thự mặc xong quần áo, sửa sang lại áo ngoài, Thái Tử Lung lại thấy Ngọc Quyết Cảnh Thự mang ở trước ngực.
Hắn vẫn luôn mang khối ngọc kia, bất cứ lúc nào chỗ nào, chỉ cần ngọc còn, liền có nghĩa, bọn họ vẫn có liên quan với nhau, tín vật quan trọng nhất, Cảnh Thự vẫn như cũ là thuộc về y.
Khoảnh khắc nhìn thấy tinh ngọc, bỗng nhiên Thái Tử Lung liền nghĩ thông suốt, lại nở nụ cười.
Cảnh Thự: "?"
Khương Hằng làm cái động tác "mời", có chút xấu hổ, hắn đương nhiên biết Thái Tử Lung là tới gặp ai, hắn cũng rất rõ ràng, cùng vị quốc quân tương lai Đại Ung này ở chung, nhất định phải tôn trọng y, huống chi chính mình còn cướp đồ của y, thí dụ như nói người của y, ưng của y, thị vệ của y.
Trước mắt tới xem, những chuyện khác, Thái Tử Lung đều không so đo, một điểm để ý duy nhất, chỉ có Cảnh Thự.
Nhưng Khương Hằng từ trước đến nay tự xưng là nhìn rõ lòng người, hắn tin tưởng bản thân có thể cùng Thái Tử Lung ở chung thật tốt, chỉ cần Cảnh Thự nghe theo hắn sắp xếp. Hắn không giống Thái Tử Lung, thời thời khắc khắc lo lắng mất đi Cảnh Thự, rốt cuộc lòng Cảnh Thự đứng ở phía hắn.
Cảnh Thự muốn dắt tay Khương Hằng, Khương Hằng lại không dễ phát hiện mà tránh đi, ở phía sau Thái Tử Lung, nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo trước mặt người ngoài, không cần biểu hiện đến quá mức thân cận, đây cũng là ở trên đường trở về, Khương Hằng đã lặp đi lặp lại đối với Cảnh Thự không biết bao nhiêu lần.
Đừng tưởng rằng Cảnh Thự thân cận hắn, là có thể kéo gần quan hệ giữa hắn cùng vương thất, như vậy sẽ chỉ làm những người khác cảm thấy bản thân Khương Hằng cậy sủng sinh kiêu.
Thái Tử Lung nói: "Ta thực xin lỗi Sơn Trạch cùng Thủy Tuấn, chuyện năm ấy xảy ra ta còn rất nhỏ."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Bọn họ không có trách Thái Tử."
Thái Tử Lung lại hỏi: "Đều nói Sơn Trạch là mỹ nam tử nổi tiếng nhất người Để, là như thế này sao?"
"Điện hạ tính toán giữ lại cho gã một mạng, thế nhưng chỉ là bởi vì gã lớn lên đẹp sao?" Khương Hằng cười nói, "Không lâu sau, ngài hẳn là có thể thấy gã."
Thái Tử Lung cùng Khương Hằng cùng cười.
"Bọn họ đều nói Sơn Trạch rất thông minh, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Xác thật như thế." Khương Hằng đáp, "Nếu ngài nguyện ý không so đo hiềm khích trước đây đề bạt gã, như vậy Sơn Trạch sẽ là nhân tài Đông Cung."
"Ngươi giấu gã ở đâu?" Thái Tử Lung hỏi.
Khương Hằng biết chuyện này cũng giấu không được, mọi người không hỏi, chỉ là tin tưởng hắn sẽ có biện pháp giải quyết.
"Trong khách điểm người Để mở trong thành," Khương Hằng đáp, "Viễn Phong lâu. Ngài muốn đến gặp gã sao? Ta kiến nghị hiện tại không cần."
Thái Tử Lung tự nhiên đáp: "Đang muốn tìm ngươi thương lượng, làm sao để giúp người Để lật lại bản án."
"'Lật lại bản án' cái từ này, có lẽ sẽ làm người không thoải mái." Khương Hằng cười nói.
Thái Tử Lung ngẩn ra, y còn không quá quen thói quen nói chuyện lấp lửng nửa câu của người Trung Nguyên, giấu lại nửa câu lời nói sắc bén, Khương Hằng quen tính mà hàm ý sâu xa, ám chỉ gợi ý cho cho cuộc độc thoại, Thái Tử Lung một hồi lâu mới suy nghĩ cẩn thận.
"Vậy phải xem phụ vương quyết định như thế nào," Thái Tử Lung đáp, "Ngươi đã thuyết phục ông ấy được một nửa, một nửa khác, nên là ta đi làm."
Khương Hằng gật gật đầu, đáp: "Có những lời này, Sơn Trạch liền chú định là người của ngài."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]