"Ngươi là thương nhân Nhiếp Hải." Khương Hằng ngồi ở một bên trên xe, nhấc chân tùy tiện mà chống lên, "Ta là Khương thị, là tức phụ của ngươi...... Không đúng, không thể là tức phụ của ngươi."
"Vì sao không thể?" Cảnh Thự khó có thể tin nhìn Khương Hằng.
"Tiểu thiếp." Khương Hằng nói, "Ngươi nhìn bản thân mình xem, bộ dáng hai người chúng ta giống vợ chồng già sao?"
Cảnh Thự nghĩ cũng phải, bản thân mình bị dịch dung thành một người thanh niên, tuy rằng diện mạo vẫn là bộ dáng của Hạng Châu, lại bởi vì tuổi không tương xứng, Khương Hằng lại cố tình đem dung mạo y làm cho già chút, mang theo một thê tử chưa tới hai mươi tuổi, nói là vợ cả cũng không giống.
"Vì sao không thể?" Cảnh Thự nói, "Lớn tuổi rồi, đến 30 mới có người có con mắt tinh tường thưởng thức, không được sao? Ta là thương nhân tới tái ngoại kinh doanh da lông, có tiền, mang theo chính thê thương yêu nhất, ra ngoài tiêu dao sung sướng, dự định sẽ không trở về Trung Nguyên."
Khương Hằng: "...... Chuyện ngươi bịa ra so với ta còn lưu loát hơn, hạ bút thành văn, được rồi, cứ như vậy đi."
Cảnh Thự: "Ngươi đừng ngồi như vậy, chú ý hình tượng."
Khương Hằng thu lại dáng ngồi, nói: "Khi người nhiều dĩ nhiên sẽ chú ý."
Cảnh Thự: "Bây giờ vào thành ăn cơm sao?"
Khương Hằng từ chỗ Tằng Tùng có được manh mối bảo hắn điều tra chuyện người Để nổi loạn, chuyện này hắn đã hỏi Cảnh Thự kỹ càng tỉ mỉ, đại khái nắm được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229441/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.